*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vừa nghĩ đến chuyện này, Diệp Huyên lập tức thấy đau đầu!
Vì hắn biết chắc chắn lão Huyền ở Linh Sơn không kiên trì được lâu, nói cách khác, không bao lâu nữa, hắn chẳng những bị Chấp Pháp Tông đuổi giết mà còn bị Vân giới đuổi giết nữa!
Hai thế lực siêu cấp!
Diệp Huyên cảm thấy bản thân chẳng khác gì sao chổi, đi đến đâu cũng đều bị đuổi giết!
Diệp Huyên rời khỏi Tiểu Tháp, hắn đang muốn rời đi, nhưng lúc này, con ngươi của hắn chợt co lại, kiếm Thanh Huyên trong tay lập tức biến mất.
Xoẹt!
Một tia hàn mang cắt ngang qua cổ họng hắn!
Diệp Huyên lùi lại cả nghìn trượng!
Sau khi dừng lại, Diệp Huyên híp mắt, trước mặt hắn không có một bóng người! Chỗ cổ họng của hắn xuất hiện một lớp giáp mỏng!
Giáp biến từ kiếm Thanh Huyên!
Diệp Huyên híp mắt, người vừa ra tay với hắn khi nãy là một sát thủ Vô Đạo Cảnh!
Bọn họ điều động cả sát thủ Vô Đạo Cảnh rồi!
Điều khiến hắn thấy hơi nghi ngờ là sao đối phương tìm thấy hắn?
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Tiểu Tháp, ngươi có thể cảm nhận được sát thủ kia không?”
Tiểu Tháp im lặng một lúc rồi đáp: “Không thể!”
Diệp Huyên nhíu mày: “Không thể? Ngươi đang nói đùa à? Ngươi là tháp Thiên Mệnh mà cả một sát thủ cũng không cảm nhận được?”
Tiểu Tháp hờ hững nói: “Chuyện này có liên quan gì với nhau sao?”
Diệp Huyên: “…”
Tiểu Tháp nói tiếp: “Tiểu chủ, người phải dựa vào chính mình, có hiểu không?”
Diệp Huyên đen mặt.
Tiểu Tháp lại nói: “Tiểu chủ, người nghĩ đi, chủ nhân và Thiên Mệnh tỷ tỷ đều đang đợi người trưởng thành đấy! Nhưng nếu người còn tiếp tục như thế, ta cảm thấy chắc họ không đợi được đến ngày đó đâu! Người… Người không muốn dựa vào người khác cả đời đâu đúng không?”
Diệp Huyên lạnh lùng nói: “Có phải ngươi không cảm nhận được tên sát thủ kia không?”
Tiểu Tháp nổi giận: “Người đang xem thường ta sao? Ta là ai chứ? Ta là tháp Thiên Mệnh đấy…”
Diệp Huyên hỏi: “Vậy sát thủ kia ở đâu?”
Tiểu Tháp im lặng một lát rồi đáp: “Ở trong cái bóng sau lưng người!”