Nói xong, một tia tỉnh táo cuối cùng trong mắt hắn biến mất.
Hoàn toàn tiến vào Phong Ma!
Hắn có thể cảm nhận được Thanh Nhi không?
Thật ra là có.
Người khác có thể, sao hắn lại không cho được?
Chỉ cần hắn muốn thì chắc chắn có thể liên lạc được với Thanh Nhi, bởi vì nàng không bài xích hắn, vấn đề là hắn không muốn.
Người khác cảm nhận Thanh Nhi và hắn cảm nhận Thanh Nhi là hai việc hoàn toàn khác nhau.
Nếu hắn làm vậy thì cả đời về sau sẽ lệ thuộc vào nàng, khi gặp bất kỳ khó khăn gì cũng không biết tự nghĩ cách vượt qua, chỉ biết đi tìm Thanh Nhi.
Nếu đi đến bước đó, thì hắn đã hoàn toàn không thể cứu nữa.
Khi ấy thì còn cần tu luyện làm gì? Đi theo Thanh Nhi há chẳng phải tốt hơn sao?
Chưa kể chỉ cần đi theo Thanh Nhi, hắn chính là vô địch.
Không chủ động cảm nhận Thanh Nhi chính là giới hạn cuối cùng của hắn.
Khi một tia thanh tỉnh sau chót biến mất...
Ầm!
Một luồng khí tức kh ủng bố ùa ra từ cơ thể hắn, khiến thời không xung quanh sôi lên sùng sục.
Hắn khẽ động tâm niệm, lập tức có hàng loạt khí kiếm đỏ tươi bay ra từ sau lưng.
Tên Vân thần tướng đi đầu vội vàng giơ tay lên đỡ.
Ầm!
Kiếm khí chém tới, sức mạnh khổng lồ đánh ông ta bay đi tận mấy trăm trượng.
Diệp Huyên gầm lên: “Tiểu Hồn!"
Tiêu Hiếu đang chuẩn bị ra tay nhất thời biến sắc.
Keng!
Tiếng kiếm minh lảnh lót vang lên từ trong cơ thể ông ta. Chỉ một khắc sau, Tiểu Hồn đã phá vỡ phong ấn, hóa thành kiếm quang đỏ tươi bay về tay Diệp Huyên.
Tiêu Hiếu thấy vậy thì hốt hoảng. Thanh kiếm ấy có thể phá phong ấn của ông ta ư?
Lúc này, Diệp Huyên cầm kiếm, bước tới chém ra. Kiếm quang như thác ùa tới cuốn phăng thi tướng đi đầu bay hơn vạn trượng, khi vừa dừng lại thì thân xác lập tức nứt thành nhiều mảnh.
Những người khác biến sắc kịch liệt.
Thi tướng mà cũng không cản được một kiếm của Diệp Huyên?
Nhất thời, những cường giả Vô Đạo Cảnh khác không dám manh động.