*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Huyên cũng chạy đi.
Nhưng thần lôi tựa như có linh trí mà đuổi theo họ với tốc độ cực nhanh.
Các cường giả Vô Đạo Cảnh thấy vậy thì sợ đến hồn phi phách tán, liều mạng chạy càng xa hơn.
Diệp Huyên chạy trốn cực nhanh nhưng vẫn bị một tia thần lôi màu máu đuổi kịp. Hắn bất thình lình xoay người, biến kiếm Thanh Huyên thành khiên kiếm ngăn lại trước mặt.
Ầm!
Thần lôi nện vào thân kiếm khiến Thanh Huyên run lên bần bật.
Uỳnh!
Diệp Huyên lẫn tấm khiên bị hất văng đi trăm nghìn trượng. Khi dừng lại, hắn phun ra một ngụm máu tươi, thân thể cũng rạn nứt, nhưng khiên kiếm vẫn còn hoàn hảo.
Diệp Huyên bỗng ngẩng phắt dậy. Thấy thần lôi kia vẫn chưa biến mất mà đang tiếp tục đuổi tới!
Một tia dữ tợn lóe lên trong mắt, hắn vung tay gọi kiếm Thanh Huyên ra, bước về trước chém xuống.
Xoẹt!
Một tia kiếm quang đỏ rực bay ra nện vào thần lôi.
Ầm!
Kiếm quang vỡ tan tành, Diệp Huyên bị đánh bay đi mười mấy trượng, khi dừng lại thì rơi vào một vùng vực sâu thời không.
Hắn vừa rơi vào đã bị vô số luồng sức mạnh khủng khiếp tựa như sóng thần đè ép lao tới. Diệp Huyên không tránh né, để chúng nhấn chìm bản thân.
Ầm!
Vực sâu thời không sôi trào, nhưng Diệp Huyên không hề hấn gì.
Tia thần lôi màu máu kia không tiếp tục đuổi theo mà dừng lại bên ngoài thời không, sau đó như không cảm nhận được hắn mà dần dần biến mất.
Đợi nó hoàn toàn biến mất rồi, Diệp Huyên xông ra ngoài.
Bên nhóm Tiêu Hiếu cũng đã đi đến hồi kết.
Mất đi hơn một nửa quân số.
Toàn bộ thi tướng đã bỏ mạng.
Toàn bộ bỏ mạng!
Bởi vì vào khoảnh khắc nguy ngập, Tiêu Hiếu đã lệnh cho toàn bộ thi tướng đứng chắn trước mặt mình. Ông ta không thể không làm vậy, bằng không người bỏ mạng chính là ông ta.
Vân giới cũng tổn thất nặng nề: hơn một nửa bỏ mạng, Vân Thần Tướng chỉ còn lại hai người.
Hai bên vốn có ba mươi chín Vô Đạo Cảnh, nhưng bây giờ chỉ còn lại không đến mười người.