Ẩn Sát cũng không hé răng, cảm thấy may mắn trong lòng. Trước kia y cũng từng muốn giết Diệp Huyên, lại còn muốn giành làm điều ấy trước Chấp Pháp Tông và Vân giới để lấy được truyền thừa của hắn và Ngôn Bạn Sơn.
Nhưng Trung Sơn Vương đã khuyên nhủ y.
Cũng may y không làm theo kế hoạch, bằng không Ẩn Sát Các đã hoàn toàn biến mất.
Ẩn Sát hỏi Trung Sơn Vương: “Chúng ta làm gì tiếp?"
Trung Sơn Vương cười: “Chấp Pháp Tông bị diệt, địa bàn của chúng... Ha ha...”
Ẩn Sát do dự: “Đó là do Diệp công tử làm, chúng ta giành lấy có vẻ không được ổn?"
Trung Sơn Vương: “Không thành vấn đề, chúng ta chiếm địa bàn rồi đưa Thần Cực Tinh cho hắn là được”.
Ẩn Sát gật đầu: “Được”.
Trung Sơn Vương còn muốn nói gì đó thì thấy một bóng mờ xuất hiện trước mặt, không biết thì thầm gì mà khiến đồng tử ông ta rụt lại: “Có biến!"
Có biến!
Lời này của Trung Sơn Vương khiến Ẩn Sát nhíu mày: “Chuyện gì?"
Sau một hồi im lặng, ánh mắt Trung Sơn Vương ánh lên vẻ ác độc: “Đi!"
Ông ta biến mất tại chỗ.
Ẩn Sát chần chừ một hồi rồi đi theo.
...
Vân giới.
Năm ấy tổ sư Vân giới nhờ mây mà ngộ đạo, sáng lập nên nơi này trong đám mây, vì vậy mới có tên Vân giời.
Vào thời Vân Mộng Tử còn sống, Vân giới tuyệt đối đứng đầu.
Ông ta năm ấy cũng là một siêu thiên tài ngút trời, từng có hy vọng đạt đến Vô Cảnh, tiếc rằng cuối cùng không thể đột phá tầng cuối cùng. Nhưng cho dù vậy, ông ta vẫn được gọi là người đứng đầu sau Quân Đạo Lâm, cho đến khi A Đạo Linh xuất hiện.
Năm ấy, Vân Mộng Tử từng được ca tụng là người mạnh nhất dưới Vô Cảnh.
Vào một ngày nọ, bầu trời Vân giới bất ngờ bị bao phủ bởi một vùng huyết quang.
Trong Vân giới, Tông Thủ ngẩng đầu, nhìn thấy một người đứng ở chân trời - Diệp Huyên.
Khí tức của hắn vẫn không ngừng tăng vọt.
Thấy vậy, sắc mặt Tông Thủ trở nên xấu xí vô cùng.
Hắn thật sự không bị phản phệ sao?
Lúc này, Diệp Huyên bỗng vung tay, để một tia kiếm quang đỏ như máu lao xuống.