Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 796-799



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

796: Ta Chưa Từng Nghe Bao Giờ


Tông chủ Mạc Ngôn Tiêu của Thượng Tiêu Tông!
Mạc Ngôn Tiêu liếc nhìn Diệp Huyên: "Đệ tử của Thượng Tiêu Tông ta là do ngươi giết?"
Diệp Huyên lắc đầu: "Không phải!"
Mạc Ngôn Tiêu lạnh lùng nói: "Học sinh học viện Đạo Nhất của ngươi đến cùng lúc với đệ tử Thượng Tiêu Tông ta, mà học viên Đạo Nhất đều sống sót đi ra, vậy mà đệ tử Thượng Tiêu Tông ta vẫn chưa thoát ra ngoài".

Diệp Huyên lạnh nhạt đáp: "Hình như chuyện này không liên quan gì đến ta!"
Mạc Ngôn Tiêu híp mắt lại, vẻ mặt không thân thiện cho lắm.

Lúc này, Diệp Huyên đột nhiên cười nói: "Mạc tông chủ, đệ tử của ông biến mất ở dưới kia, ông cảm thấy Diệp Huyên ta có năng lực diệt sạch bọn họ với sức một người?" Mạc Ngôn Tiêu im lặng.

Bởi vì trong mắt ông ta, một mình Diệp Huyên quả thật không thể diệt sạch toàn bộ đệ tử Thượng Tiêu Tông được!
Như nghĩ đến điều gì, ông ta nhìn Diệp Huyên: "Nhưng ngươi hẳn phải biết bọn họ đã chết như thế nào!"
Diệp Huyên cười nói: "Nếu tiền bối muốn biết thì tự xuống đó điều tra một lượt là biết đáp án ngay thôi.

Vãn bối còn có việc, không theo chân được!"
Nói xong, hắn lập tức ngự kiếm bay mất ở nơi xa xa.


Mạc Ngôn Tiêu đứng tại chỗ trầm mặc một lát, sau đấy ông ta bay xuống phía dưới, chỉ chốc lát, ở đấy đã truyền đến từng tiếng đánh nhau vang dội.

Còn Diệp Huyên thì trở về Đạo Nhất Thành, đến tiệm rèn, vậy mà lúc này đây, tiệm rèn vốn đã được hắn sửa sang lại nay đã thành một đống phế tích!
Xảy ra chuyện rồi!
Diệp Huyên sầm mặt lại, vội vã liên lạc với Vân Thắng, nhưng chẳng hề có hồi âm!
Lúc này, Đại trưởng lão đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, Diệp Huyên đang định nói chuyện thì ông ta đã nói với giọng nặng nề: "Đi theo ta!"
Nói xong, Đại trưởng lão lập tức dẫn Diệp Huyên về học viện Đạo Nhất.

Trong điện Đạo Nhất, các trưởng lão và đạo sư đều có mặt.

! Diệp Huyên trầm giọng hỏi: "Đại trưởng lão, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Đại trưởng lão khẽ gật đầu: "Vân Thắng bị người nhà họ Vân dẫn đi rồi, bọn họ còn yêu cầu học viện Đạo Nhất ta giao cậu ra nữa! Ngoài ra, nhà họ Độc Cô ở Thiên Vực cũng phái người đến trước, yêu cầu học viện Đạo Nhất phải giao người trong vòng ba ngày tới, nếu không, bọn họ sẽ ra tay!"
"Nhà họ Độc Cô?"
Diệp Huyên khẽ nhíu mày: "Đây là gia tộc nào? Ta chưa từng nghe bao giờ".

Đại trưởng lão nhìn Diệp Huyên: "Cậu có chắc là chưa từng nghe?"
Diệp Huyên gật đầu: "Chắc chắn!"
Đại trưởng lão nặng nề nói: "Cậu đến từ nhà họ Diệp ở Thanh Thành, vậy còn mẫu thân cậu đâu?"
Mẫu thân?
Nghe thế, Diệp Huyên sững người.

Bà ấy đến từ nhà họ Độc Cô?
Trong điện, Diệp Huyên trầm mặc.

...
Cô gái váy trắng liếc nhìn dị thú, không nói gì cả, nàng ấy tiếp tục bay về vùng tinh không nơi cuối chân trời.

Bị làm lơ!
Con dị thú giận tím mặt, nó đột nhiên gầm lên một tiếng về phía cô gái váy trắng, nhưng đúng lúc này, cô gái váy trắng bỗng quay đầu lại, ánh mắt của nàng ấy rất bình tĩnh, phải nói là hờ hững, giống như đang nhìn một con kiến hôi vậy!
Ánh mắt đó khiến con dị thú thấy khó chịu, nó rít lên với cô gái váy trắng, một luồng khí quái dị bay thẳng về phía nàng ấy, nơi nào luồng khí này đi qua thì không gian ở đó đều bị xóa trắng...!
Cô gái váy trắng lạnh lùng nhìn con dị thú kia, sau một khắc, nàng ấy xòe tay phải ra, một thanh kiếm hư ảo chợt xuất hiện trên đỉnh đầu con dị thú kia, nàng ấy xoay tay phải lại, đè x uống.

Kiếm hạ xuống!
Oành!
Con dị thú phía xa xa kia bị chiêu kiếm đó xuyên thẳng qua, cùng lúc ấy, thanh kiếm tiếp tục hạ thẳng xuống đâm vào chiếc tàu chi ến đen sì.

Ầm!
Toàn bộ chiếc tàu ch iến nổ tung, vô số dị thú chết thảm.

Trên không trung, cơ thể con dị thú kia trở nên mờ ảo, nó khó hiểu nhìn cô gái váy trắng: "Ta không biết cô mạnh như vậy..."
Âm thanh nhỏ dần, nó hóa thành hư vô.

Giữa không trung, cô gái váy trắng đang định rời đi thì bỗng nhiên nàng ấy lại cuối xuống nhìn về nơi nào đó, nàng ấy khẽ nhíu mày: "Tên kia..."
Giọng nói nhỏ dần, nàng ấy biến mất không còn thấy đâu, chẳng mấy chốc nàng ấy đã bay đến trên cánh rừng rậm nơi Diệp Huyên đang đứng, mà nhìn vẻ mặt thì có vẻ như nàng ấy chỉ đi ngang qua.

Nhưng đúng lúc này, trong cánh rừng bỗng có một luồng khí tức mạnh mẽ đột nhiên bắn thẳng lên trời...!
Hình ảnh biến mất.

Diệp Huyên nhìn người trước mặt.

Người Ám Ma, không cần phải nói cũng biết khi cô gái váy trắng đi ngang qua cánh rừng này, chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra.

Người Ám Ma trước mặt Diệp Huyên nói: "Đó chính là chuyện đã xảy ra ở vùng thế giới này".

Diệp Huyên khẽ gật đầu: "Hiểu rồi.

Nếu nàng ấy tới tìm ta, ta sẽ bảo nàng ấy đến đây một chuyến.

Đương nhiên, có tới hay không là chuyện của nàng ấy, nhưng mà ta chắc chắn sẽ truyền lại lời của ngươi!"
Người Ám Ma nói: "Được!"
Diệp Huyên gật đầu, xoay người rời đi.

Hắn không biết lúc cô gái váy trắng đi ngang qua nơi này đã xảy ra chuyện gì với tộc Ám Ma, nhưng hắn có thể xác định rằng, cô gái váy trắng bình thường sẽ không gây chuyện với người ta trước, bởi vì có rất ít chuyện khiến nàng ấy để ý.

Mặc kệ đã xảy ra chuyện gì cũng đều không liên quan đến hắn.

Diệp Huyên chuẩn bị rời khỏi vùng thế giới này, bởi vì ở đây quá nguy hiểm, hắn không muốn tiếp tục dạo chơi ở đây nữa.

Chẳng bao lâu sau, Diệp Huyên bay đến giữa trời, mà lúc này, một người đàn ông trung niên đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.

Tông chủ Mạc Ngôn Tiêu của Thượng Tiêu Tông!
Mạc Ngôn Tiêu liếc nhìn Diệp Huyên: "Đệ tử của Thượng Tiêu Tông ta là do ngươi giết?"

Diệp Huyên lắc đầu: "Không phải!"
Mạc Ngôn Tiêu lạnh lùng nói: "Học sinh học viện Đạo Nhất của ngươi đến cùng lúc với đệ tử Thượng Tiêu Tông ta, mà học viên Đạo Nhất đều sống sót đi ra, vậy mà đệ tử Thượng Tiêu Tông ta vẫn chưa thoát ra ngoài".

Diệp Huyên lạnh nhạt đáp: "Hình như chuyện này không liên quan gì đến ta!"
Mạc Ngôn Tiêu híp mắt lại, vẻ mặt không thân thiện cho lắm.

Lúc này, Diệp Huyên đột nhiên cười nói: "Mạc tông chủ, đệ tử của ông biến mất ở dưới kia, ông cảm thấy Diệp Huyên ta có năng lực diệt sạch bọn họ với sức một người?"
Mạc Ngôn Tiêu im lặng.

Bởi vì trong mắt ông ta, một mình Diệp Huyên quả thật không thể diệt sạch toàn bộ đệ tử Thượng Tiêu Tông được!
Như nghĩ đến điều gì, ông ta nhìn Diệp Huyên: "Nhưng ngươi hẳn phải biết bọn họ đã chết như thế nào!"
Diệp Huyên cười nói: "Nếu tiền bối muốn biết thì tự xuống đó điều tra một lượt là biết đáp án ngay thôi.

Vãn bối còn có việc, không theo chân được!"
Nói xong, hắn lập tức ngự kiếm bay mất ở nơi xa xa.

Mạc Ngôn Tiêu đứng tại chỗ trầm mặc một lát, sau đấy ông ta bay xuống phía dưới, chỉ chốc lát, ở đấy đã truyền đến từng tiếng đánh nhau vang dội.

Còn Diệp Huyên thì trở về Đạo Nhất Thành, đến tiệm rèn, vậy mà lúc này đây, tiệm rèn vốn đã được hắn sửa sang lại nay đã thành một đống phế tích!
Xảy ra chuyện rồi!
Đại trưởng lão nặng nề nói: "Cậu đến từ nhà họ Diệp ở Thanh Thành, vậy còn mẫu thân cậu đâu?"
Mẫu thân?
Nghe thế, Diệp Huyên sững người.

Bà ấy đến từ nhà họ Độc Cô?
Trong điện, Diệp Huyên trầm mặc.

....

797: Vậy Quyết Rồi Nhé

Trong ký ức của hắn, người phụ nữ đó đã phai nhòa đi rất nhiều rồi.  

Hoặc phải nói, hắn gần như đã sắp quên mất!  

Hận?  

Nói không hận là giả dối, phải biết rằng, lúc người đó bỏ đi, hắn chỉ mới mười hai tuổi mà thôi. Cũng vì sự bỏ đi đột ngột ấy, hắn với muội muội mới suýt nữa đã chết thảm ở phủ nhà họ Diệp.  

Bởi vậy, qua nhiều năm như vậy, hắn chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ đi tìm người đó.  

Mà bây giờ, người trong gia tộc bà ấy lại đến tìm hắn.  

Trên đại điện, Đại trưởng lão nhìn Diệp Huyên: "Nếu cậu không muốn về nhà họ Độc Cô, học viện Đạo Nhất ta sẽ bảo vệ cậu đến cùng, còn nếu cậu muốn trở về, chúng ta cũng sẽ không ngăn. Nhưng mà, lần này nhà họ Độc Cô bảo cậu trở về, hẳn là không có thiện ý gì!"  

!Diệp Huyên cau mày lại: "Không có thiện ý? Đại trưởng lão có ý gì?"  

Đại trưởng lão trầm giọng nói: "Theo ta suy đoán, bọn họ có thể là vì món chí bảo ở trên người ngươi!"  

Diệp Huyên im lặng một chốc rồi bảo: "Ta có thể gặp bọn họ một lần không?"  


Đại trưởng lão khẽ gật đầu: "Ta sẽ thu xếp".  

Diệp Huyên thi lễ một cái, sau đó lui xuống.  

Trong điện, Đại trưởng lão khẽ thở dài: "Hắn đúng là một hạt giống tốt, đáng tiếc trên người lại mang báu vật, ta sợ học viện Đạo Nhất không gánh nổi hắn!"  

Phía dưới, một ông lão cũng gật đầu: "Đúng vậy, nếu hắn còn ở lại học viện Đạo Nhất, e là học viện chúng ta sẽ gặp phải tai họa ngập đầu".  

Trong điện, mọi người rơi vào trầm mặc.  

Bởi vì từ trước đến giờ đã có rất nhiều người đến học viện Đạo Nhất kiếm Diệp Huyên.  

Mà học viện Đạo Nhất cũng đã ngăn được rất nhiều người giúp Diệp Huyên, bao gồm cả nhà họ Vân và nhà họ Độc Cô.  

Nếu như không nhờ học viện Đạo Nhất, hai gia tộc này e là đã tìm thẳng mặt Diệp Huyên rồi.  

Mà bọn họ biết rõ, học viện Đạo Nhất không còn chống đỡ được bao lâu nữa!  

Bảo vật đứng đầu bảng treo thưởng tinh tế, chuyện này thật sự quá mê hoặc với vô số thế lực!  


Lúc này, Đại trưởng lão đứng lên, ông ta khẽ thở dài: "Tên Viện trưởng này, chẳng biết có trở về không nữa..."  

Nghe thế, mọi người trong điện đều cười khổ.  

Vì vị Viện trưởng này đã mấy năm không trở về học viện rồi.  

...  

Diệp Huyên về lại nhà gỗ của mình, lúc này đây, đám Minh Khôn đang đợi hắn.  

Thấy Diệp Huyên bình an trở về, đám Minh Khôn thở phào nhẹ nhõm.  

Diệp Huyên gật đầu: "Nếu phải đánh nhau, chắc chắn sẽ gọi mọi người đến mà!"  

Tiêu Qua cười bảo: "Vậy quyết rồi nhé".  

Diệp Huyên gật đầu, cười bảo: "Rồi rồi, tối nay các huynh đệ Tú Môn chúng ta tụ tập làm một bữa đi!"  

Trong chốc lát, trong phòng đã vang lên tiếng cười nói vui vẻ. 


798: Đúng Là Phiền Phức Thật

Nửa đêm, Diệp Huyên ra khỏi nhà gỗ, hắn ngồi trước thềm nhà, ngẩng đầu nhìn về phía chân trời.  

Trên bầu trời đêm nọ, có một vầng trăng đang treo lửng.  

Diệp Huyên ngồi lặng thinh như thế một lát, Minh Khôn bỗng đi ra, ngồi cạnh hắn.  

Minh Khôn nhìn về phía Diệp Huyên: "Là nhà họ Vân và nhà họ Độc Cô đến tìm huynh đấy, huynh có biết hai nhà này không?"  

Diệp Huyên lắc đầu.  

Minh Khôn nói với vẻ nặng nề: "Ở Thiên Vực, có một vài gia tộc quyền thế, mà nhà họ Độc Cô là một trong số đó, thế lực của bọn họ vô cùng khổng lồ, sức ảnh hưởng cũng rất lớn, nhất là mấy trăm năm trước, khắp Thiên Vực này, dù có là Vị Ương Cung cũng phải kiêng kỵ gia tộc họ ba phần. Nhưng những năm gần đây, nhà họ Độc Cô dần tàn lụi, không còn yêu nghiệt xuất chúng nào nữa, thế nhưng gốc gác của bọn họ vẫn không hề thay đổi!"  

!Nói đến đây, hắn ta nhìn về phía Diệp Huyên: "Học viện Đạo Nhất ta không thể đối kháng với họ được, trừ khi đang là thời kì hoàng kim có Mục tổ sư tọa trấn, khi ấy thì có thể đối chọi được một, hai. Nhưng bây giờ, nếu song phương thật sự muốn liều chết, thì học viện Đạo Nhất không có phần thắng!"  

Diệp Huyên nhẹ giọng hỏi: "Còn nhà họ Vân thì sao?"  

Minh Khôn nói: "Nhà họ Vân là thế gia về đúc khí, ở Thiên Vực có địa vị tách biệt, bởi vì rất nhiều thế lực cũng phải đến tìm bọn họ đúc vũ khí, cho dù là Vị Ương Cung cũng phải nhờ vả bọn họ. Thực lực của bọn họ dù không mạnh mẽ như nhà họ Độc Cô, nhưng vòng giao thiệp của họ lại không phải là thứ mà nhà họ Độc Cô có thể so sánh được".  

Diệp Huyên cười khổ: "Nói cách khác, ta chỉ còn đường chết?"  

Minh Khôn trầm mặc một lát, sau đó nói: "Diệp huynh có thể khiến hai thế lực này nhằm vào, hẳn là phải có chỗ bất phàm, đúng không?"  

Diệp Huyên lắc đầu cười: "Bất phàm gì chứ... Chắc huynh cũng nghe qua rồi, trên người ta có một bảo vật, nếu nó vẫn còn ở đây, thì cả đời này ta cũng không bớt phiền được".  


Minh Khôn khẽ gật đầu, hắn ta nhìn Diệp Huyên: "Diệp huynh, chí bảo đó thật sự ở trên người huynh sao?"  

Diệp Huyên cười nói: "Huynh đoán xem?"  

Minh Khôn cười trừ: "Vậy là Diệp huynh có cơ duyên ngàn năm rồi! Nhưng mà nếu chí bảo cỡ đó ở trên người thì đúng là phiền phức thật".  

Nói đến đây, hắn ta hơi dừng lại, rồi nói: "Bây giờ cũng chỉ có thể xem học viện có thể trụ vững trước áp lực của hai thế lực kia hay không thôi".  

Diệp Huyên cười cười, không nói gì nữa.

Trời vừa hửng sáng, Đại trưởng lão đã đến trước nhà trúc, Diệp Huyên đứng dậy, cười nói: "Đi thôi!"  

Đại trưởng lão gật đầu, sau đó dẫn Diệp Huyên đến một quán trà trong Đạo Nhất Thành.  

Trong quán trà, Diệp Huyên gặp một ông lão, ông lão này mặc một bộ cẩm bào lộng lẫy, trên ngón cái tay phải đeo một chiếc nhẫn bạch ngọc, trên đó có khắc hai chữ nhỏ: Độc Cô!  

Mà sau lưng ông lão có hai người áo đen đứng canh giữ.  

Đại trưởng lão dẫn Diệp Huyên đến trước mặt ông lão, lúc này, ánh mắt ông lão dừng lại trên người Diệp Huyên, đánh giá hắn một chút, rồi nói: "Kiếm Tiên chưa đến hai mươi tuổi, hơn nữa sức chiến đấu vượt xa Kiếm Tiên bình thường... Ngươi không hổ là có dòng máu của nhà họ Độc Cô ta!"  

Một lát sau, ông lão mặc cẩm bào lạnh nhạt nói: "Lần này lão phu đến không phải để đấu võ miệng với ngươi. Giao vật kia ra, theo ta về nhà họ Độc Cô".  

de-nhat-kiem-than-798-0

799: Yêu Nghiệt Đến Mức Nào? 

Đại trưởng lão ở bên cạnh bỗng lên tiếng: "Các hạ, thiên phú của hắn cho dù có là đến Thiên Vực cũng được xem là tài hoa, lẽ nào nhà họ Độc Cô cũng không tha cho hắn?"  

Ông lão mặc cẩm bào im lặng.  

Thật ra nhà họ Độc Cô đã điều tra Diệp Huyên, với thiên phú của hắn, bọn họ quả thật có hơi khiếp sợ.  

Người như thế nếu ở lại nhà họ Độc Cô, thì với bọn họ mà nói, chắc chắn là một chuyện tốt.  

Thế nhưng toàn bộ nhà họ Độc Cô không ai dám giữ Diệp Huyên cả.  

Bởi vì mẫu thân của Diệp Huyên đến nay vẫn còn đang bị giam trong Vô Gian Luyện Ngục. Không chỉ thế, bởi vì mẫu thân của Diệp Huyên mà thế gia siêu cấp họ Cổ ở Thiên Vực đến nay vẫn không chịu nguôi giận, nếu nhà họ Độc Cô nhận Diệp Huyên về, e là sẽ chọc giận nhà họ Cổ!  

Hơn nữa, nhà họ Độc Cô cũng sợ, sợ Diệp Huyên hoàn toàn trưởng thành rồi sẽ trở mặt thành thù với gia tộc.  

!Nhà họ Độc Cô không muốn nuôi ong tay áo!  

Bởi vậy, Diệp Huyên càng yêu nghiệt, nhà họ Độc Cô lại càng kiêng kỵ, càng không yên lòng!  

Ông lão mặc cẩm bào hoàn hồn lại, lão nhìn Diệp Huyên, giọng điệu lạnh lùng: "Giao đồ ra, theo ta về nhà họ Độc Cô, có lẽ còn có thể sống!"  


Còn có thể sống!  

Nghe vậy, Đại trưởng lão chau mày lại, đầu óc nhà họ Độc Cô có bệnh à?  

Thiên tài như Diệp Huyên, nếu có thể lưu lại trong tộc bồi dưỡng đàng hoàng, ngày sau chắc chắn sẽ là cường giả siêu cấp một phương.  

Mà nhà họ Độc Cô này lại muốn đẩy hắn vào chỗ chết!  

Diệp Huyên ngồi trước mặt ông lão mặc cẩm bào, cười nói: "Thật ra ông cũng biết rõ mà, nếu ta về với ông thì chỉ có một con đường chết, hoặc là sống không bằng chết! Đúng không?"  

Ông lão mặc cẩm bào lạnh lùng nhìn Diệp Huyên: "Ta đã rõ ý của ngươi rồi!"  

Nói xong, lão đứng lên: "Để rồi xem, học viện Đạo Nhất không gánh nổi hai huynh muội các ngươi đâu!"  

Đúng lúc này, Diệp Huyên đột nhiên bật dậy, hắn nhếch miệng nở nụ cười: "Sao? Còn kéo thêm muội muội của ta vào?"  

Ông lão mặc cẩm bảo cười gằn: "Hai huynh muội ngươi đều chạy không thoát! Ta..."  

Đúng lúc này, Diệp Huyên đột nhiên rút kiếm ra chém.  


Kiếm trong tay Diệp Huyên là Tiên Linh, mà chiêu kiếm này là Nhất Kiếm Định Sinh Tử kết hợp với thuật Rút Kiếm!  

Một chiêu kiếm rút ra, toàn bộ quán trà lập tức nổ tung, không chỉ mỗi quán trà, ngay cả không gian bốn phía cũng bị chiêu này làm nứt toác.  

Tất cả mọi người đều không ngờ Diệp Huyên lại đột nhiên ra tay, nhất là ông lão mặc cẩm bào, vì thế khi Diệp Huyên đã tung chiêu ra rồi, lão mới phản ứng lại được.  

Nhưng lúc này đã chậm rồi!  

Bởi thế, lão chỉ có thể vung tay phải lên theo bản năng, muốn đỡ lại chiêu kiếm của Diệp Huyên.  

Kiếm của Diệp Huyên hạ xuống.  

Một chiêu kiếm!  

Đối phương chỉ dùng một chiêu kiếm đã phá hủy cơ thể lão!  

Yêu nghiệt đến mức nào?  

Ông lão mặc cẩm bào nhìn Diệp Huyên ở phía xa xa, trong lòng cuồn cuộn dâng sóng trào. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.