Nói xong, ông ta đưa cho Diệp Huyên một chiếc nhẫn chứa đồ.
Diệp Huyên hơi ngạc nhiên: “Đây là?”
Trung Sơn Vương cười nói: “Diệp thiếu, đây là một tí Thần Mạch Tinh, chúng ta vơ vét được từ Vân giới và Đông Phương Triết! Chắc sẽ có ích với Diệp thiếu!”
Diệp Huyên nhìn chiếc nhẫn chứa đồ, cũng không khách sáo mà lập tức nhận lấy, sau đó cười nói: “Hai vị tiền bối, cáo từ!”
Nói xong, hắn biến thành một tia kiếm quang biến mất ở cuối chân trời xa xôi.
Sau khi Diệp Huyên đi, Ẩn Sát nhẹ giọng nói: “Vân giới không còn nữa! Chấp Pháp Tông cũng bị tiêu diệt!”
Nói xong, y hơi nhếch môi.
Trung Sơn Vương cười to: “Bây giờ, toàn bộ Đạo Lâm giới là của ta và ông!”
Dứt lời, ông ta nhìn về phía Ẩn Sát: “Ẩn Sát, tiếp theo ông có dự định gì không?”
Ẩn Sát ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Ta nghe theo ông!”
Trung Sơn Vương: “…”
“…”
Sau khi Diệp Huyên rời đi, hắn sử dụng kiếm Thanh Huyên trở lại Thanh Châu.
Trong Hoàng cung.
Thác Bạt Ngạn chợt ngẩng đầu, khi nhìn thấy Diệp Huyên, nàng ta lập tức nở nụ cười.
Diệp Huyên đi tới trước mạt Thác Bạt Ngạn, khẽ cười nói: “Chậm trễ vì một vài chuyện!”
Thác Bạt Ngạn lắc đầu: “Trở về là tốt rồi!”
Dứt lời, nàng ta chậm rãi ôm lấy eo Diệp Huyên, vùi đầu trước ngực hắn.
Nàng ta không nói gì mà cứ nhẹ nhàng ôm Diệp Huyên như thế.
Thật ra khoảng thời gian này, có lúc nào nàng ta không lo lắng đâu?
Diệp Huyên nhẹ nhàng vuốt v e mái tóc dài của Thác Bạt Ngạn, khẽ nói: “Những ngày tháng qua, nàng sống tốt chứ?”
Thác Bạt Ngạn đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Huyên: “Không tốt!”
Diệp Huyên sửng sốt.
Thác Bạt Ngạn trầm giọng nói: “Thanh Châu xuất hiện một thế lực thần bí, thế lực này vừa xuất hiện đã không ngừng tìm kiếm những cô gái trẻ tuổi, bây giờ toàn bộ Thanh Châu đều đang hoang mang!”
Diệp Huyên nhíu mày: “Thế lực thần bí?”
Thác Bạt Ngạn gật đầu: “Thế lực này tên là Thiên Tông, bọn họ xuất hiện từ nửa tháng trước, ta đã cho người điều tra lai lịch của bọn họ, nhưng không tra ra được gì!”