Diệp Huyên đang định cất lời thì hắn đột nhiên xoay người nhìn ra ngoài đại điện, trên bầu trời của đại điện chợt có một hơi thở xuất hiện, ngay sau đó, một ông lão mặc đạo bào chậm rãi đáp xuống.
Thác Bạt Ngạn trầm giọng nói: “Đến rồi!”
Ngoài điện, vô số binh sĩ vây quanh!
Thác Bạt Ngạn vung nhẹ tay phải, những binh sĩ kia lập tức lui ra.
Lúc này, ông lão đạo bào đi vào trong điện, ông ta nhìn Thác Bạt Ngạn, khẽ mỉm cười: “Thác Bạt quốc chủ quả nhiên là một người thông minh!”
Thác Bạt Ngạn cười nói: “Ông là người của Thiên Tông à?”
Ông lão đạo bào cười nói: “Lão phu là Đại trưởng lão Tiếu Xích của Thiên Tông, Thác Bạt quốc chủ, ta cũng không lãng phí thời gian nữa! Lần này đến đây chỉ vì một chuyện, đó là Tông chủ Thiên Tông ta muốn nạp cô làm thiếp!”
Nạp thiếp!
Nghe vậy, Diệp Huyên sửng sốt, một khắc sau, hắn nhìn về phía ông lão kia, hơi nhếch môi.
Nghe thấy lời của ông lão đạo bào, Thác Bạt Ngạn chẳng những không tức giận mà còn bật cười! Nàng ta nhìn Diệp Huyên, sau đó nhìn về phía ông lão đạo bào: “Nạp ta làm thiếp?”
Ông lão đạo bào gật đầu: “Đúng thế!”
Thác Bạt Ngạn chớp mắt: “Các người có biết ta là nữ nhân của ai không?”
Ông lão nhíu mày: “Cô có nam nhân rồi ư?”
Thác Bạt Ngạn gật đầu, nàng ta chỉ về phía Diệp Huyên: “Hắn chính là nam nhân của ta!”
Ông lão đạo bào nhìn thoáng qua Diệp Huyên, sau đó cười nói: “Thế thì đơn giản quá? Hắn chết, chẳng phải cô sẽ không còn ai nữa sao?”
Dứt lời, ông ta vung tay áo, một tia kình khí đánh về phía Diệp Huyên, khi kình khí đó di chuyển đến trước mặt Diệp Huyên, nó chợt biến mất không còn tăm hơi.
Thấy cảnh này, ông lão khẽ nhíu mày: “Chàng trai trẻ, cũng có chút bản lĩnh đấy”.
Diệp Huyên cạn lời.
Ông lão đạo bào cười khẩy, ông ta đánh ra một quyền, một tia quyền ấn mang theo tiếng xé gió chói tai nhắm thẳng vào Diệp Huyên, nhưng khi quyền ấn di chuyển tới trước mặt Diệp Huyên, nó cũng lặng lẽ biến mất!
Nhìn thấy cảnh này, ông lão đạo bào híp mắt lại: “Sao ngươi làm được vậy?”
Diệp Huyên nhún vai: “Ta không làm gì cả!”
Nét mặt ông lão đạo bào trở nên lạnh lùng: “Ngươi muốn giả vờ trước mặt ta ư?”
Diệp Huyên: “…”
Ông lão đạo bào chợt hét to một tiếng, sau đó, ông ta vung tay phải cào về phía Diệp Huyên, khiến không gian nơi Diệp Huyên đang đứng bị rách ra!
Không gian bị rách, chứ không phải là thời không!
Không gian xung quanh Diệp Huyên bị xé rách, nhưng hắn lại không bị ảnh hưởng gì cả!