Tình cảm giữa họ vừa là bạn, là người yêu, cũng là tri kỷ.
An Lan Tú là quý nhân đầu tiên, cũng là người con gái đầu tiên mà Diệp Huyên hắn đem lòng yêu mến.
Một hồi sau, nàng nhẹ nhàng cất giọng: “Chờ ta đến tìm huynh”.
Diệp Huyên cười: “Được”.
Sau đó hắn rời đi.
Hắn rất yên tâm khi biết An Lan Tú và Diệp Liên đi theo Mộ Niệm Niệm, hơn nữa hai cô gái cũng sẽ được lợi rất nhiều.
Đợi Diệp Huyên đi rồi, Mộ Niệm Niệm đứng bên An Lan Tú, nhìn về phía chân trời, cười hỏi: “Đi rồi sao?"
An Lan Tú gật đầu.
Mộ Niệm Niệm: “Vậy chúng ta cũng đi thôi”.
An Lan Tú: “Đi nơi nào?"
Mộ Niệm Niệm cong môi: “Một nơi nguy hiểm hơn”.
An Lan Tú chần chừ một thoáng: “Niệm tỷ rốt cuộc đã đến trình độ nào rồi?"
Mộ Niệm Niệm cười: “Dưới Tam Kiếm, tuy không phải vô địch nhưng cũng không ai có thể giết ta”.
An Lan Tú tò mò: “Dưới Tam Kiếm vẫn có đối thủ sao?"
Mộ Niệm Niệm gật đầu: “Ta biết ba người”.
An Lan Tú: “Là những ai?"
Mộ Niệm Niệm cong môi: “Một là Đồ cô nương, kiếm đạo không hề dưới ta. Một là nữ Võ thần, võ đạo thông thần, sức mạnh so với ta chỉ có hơn chứ không kém. Còn lại là một tiểu tử nọ không phải nhân loại, theo ta được biết, hiện chỉ có Tam Kiếm mới phá được thân thể của nàng”.
An Lan Tú hỏi sau một hồi do dự: “Nếu so với Tam Kiếm, tỷ còn kém bao xa?"