*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vạn Tinh Hàn hơi chau mày, đang định nói gì đó thì người đàn ông liền đến thẳng trước mặt Diệp Huyên, hành lễ, nói: “Ta bằng lòng gia nhập tông môn của các hạ”.
Tất cả mọi người đều ngây ra.
Diệp Huyên đã cho đối phương thứ gì?
Diệp Huyên mỉm cười, nói: “Ngươi tên gì?”
Người đàn ông nói: “Các Vân Thanh”.
Diệp Huyên gật đầu, nói: “Đứng ra phía sau ta đi”.
Các Vân Thanh vội cung kính đi về phía sau Diệp Huyên.
Mọi người nhìn thấy cảnh đó thì đều ngây ra.
Vạn Tinh Hàn nhìn Diệp Huyên chằm chằm, cứ như muốn nhìn thấu Diệp Huyên.
Tất cả mọi người đều thắc mắc, thắc mắc rốt cuộc Diệp Huyên đã cho Các Vân Thanh thứ gì mà lại khiến Các Vân Thanh háo hức lựa chọn Đạo Linh Cung đến vậy.
Diệp Huyên liếc nhìn mọi người, lắc đầu và mỉm cười.
Thật ra hắn hiểu rất rõ tâm tư của mấy tên cảnh giới Vô Đạo này, bọn họ có quan tâm đ ến tài nguyên không? Nhất định là có. Nhưng thứ mà bọn họ để tâm hơn là làm sao đạt đến Vô Cảnh.
Thứ mà hắn cho Các Vân Thanh là truyền thừa Vô Cảnh của A Đạo Linh, có điều, hắn không cho hết toàn bộ mà chỉ cho một nửa, vậy là đã đủ rồi.
Truyền thừa Vô Cảnh đấy.
Cảnh giới Vô Đạo sẽ phát điện vì nó.
Vạn Đạo Tông cũng có cao thủ Vô Cảnh nhưng nhất định cao thủ của đối phương sẽ không tùy tiện truyền lại loại truyền thừa Vô Cảnh đó, phải biết rằng, A Đạo Linh Diệp chỉ truyền cho hắn và Ngôn Bạn Sơn mà thôi.
Chính vào lúc đó, thời không phía xa lại tách rời, một thanh niên áo đen liền bước ra, ông ta vừa mới bước ra thì Diệp Huyên liền chỉ ngón tay, một luồng sáng trắng chạy vào trán thanh niên áo đen đó. Một lúc sau, tròng mắt người đàn ông áo đen đột nhiên co lại, ông ta đi thẳng về phía Diệp Huyên, lúc này, Vạn Tinh Hàn liền vội vã xuất hiện trước mặt người đàn ông áo đen, xòe bàn tay ra, một chiếc nhẫn chứa đồ xuất hiện trước mặt người đàn ông áo đen, bên trong chiếc nhẫn có tới ba tỷ tinh thạch Thiên Cấp.
Vạn Tinh Hàn nhìn thanh niên áo đen, nói: “Gia nhập Vạn Đạo Tông của ta thì những thứ này đều là của ngươi”.
Thanh niên áo đen nhìn Vạn Tinh Hàn như nhìn một tên ngốc, sau đó thì đi thẳng về phía Diệp Huyên.
Vạn Tinh Hàn thấy vậy thì vẻ mặt trở nên vô cùng khó coi, bỗng dưng, ông ta quay đầu nhìn sang Diệp Huyên, nói: “Ngươi chơi bẩn”.
Diệp Huyên ngây ra, sau đó mỉm cười, nói: “Có phải ngươi không chấp nhận được thất bại?
Vạn Tinh Hàn nhìn Diệp Huyên chằm chằm, nói: “Ta khiêu chiến ngươi”.