An Liên Vân nhìn Diệp Huyên nói: “Chỉ bảo ban nãy!”
Diệp Huyên cười: “Vẫn là câu kia, làm tốt chính mình, đừng khiến mình phải uất ức!”
An Liên Vân gật đầu, chần chờ một lát rồi nói: “Ta muốn bế quan một thời gian ngắn!”
Diệp Huyên cười bảo: “Được! Nói chuyện sau vậy!”
Hắn nói xong bèn xoay người rời đi.
An Liên Vân im lặng nhìn Diệp Huyên, chẳng mấy chốc hắn đã biến mất ở đằng xa.
Sau khi Diệp Huyên rời đi, một người đàn ông trung niên bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh An Liên Vân. Người đến chính là An Bắc Thần - tông chủ Phương Thốn Tông.
An Bắc Thần nhìn thoáng qua Diệp Huyên đằng xa rồi hỏi: “Con cảm thấy hắn thế nào?”
An Liên Vân: “Rất được!”
An Bắc Thần không nói gì.
An Liên Vân nhìn về phía An Bắc Thần: “Cha cảm thấy sao?”
An Bắc Thần mỉm cười: “Không cần ta cảm thấy, chỉ cần con cảm thấy thế nào thôi!”
An Liên Vân gật đầu: “Con hiểu rồi!”
An Bắc Thần gật đầu: “Chắc hẳn con đã có rất nhiều gặt hái, đi bế quan một thời gian ngắn đi!”
An Liên Vân gật đầu: “Vâng!”
Nàng ta nói xong bèn xoay người rời đi.
Sau khi An Liên Vân rời khỏi, An Bắc Thần mới xoay người một cái biến mất.
Bên kia, Diệp Huyên dừng bước, trước mặt hắn xuất hiện một người đàn ông trung niên và đó chính là An Bắc Thần!
Hắn đã đoán được thân phận của đối phương, vì ban nãy Diệp Huyên đã cảm nhận được ông ta!
An Bắc Thần nói: “Tâm sự?”
Diệp Huyên cười đáp: “Được!”
Hai người đi về phía xa.
Trên đường, An Bắc Thần bỗng nói: “Ngươi rất thần bí!”
Diệp Huyên cười rồi nói: “ta biết tiền bối lo lắng điều gì, người sợ ta tiếp xúc với Liên Vân có mục đích xấu gì đúng không?”
An Bắc Thần ngó Diệp Huyên: “Ngươi rất trực tiếp! Có điều, ta lại thích sự trực tiếp ấy của ngươi!”
Diệp Huyên cười nói: “Tiền bối yên tâm, ta đến gần Liên Vân cũng không có mục đích xấu gì. Ta cũng có thể chủ động hứa với người là sẽ không làm chuyện gì có hại đến nàng.”