*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.An Bắc Thần nhìn Diệp Huyên hỏi: “Lý do?”
Diệp Huyên đáp: “Tuy ta chưa làm cha nhưng lại hiểu tấm lòng của một người cha. Ta cảm thấy sự lo lắng của tiền bối rất bình thường. Tựa như lời nói ban nãy của ta, ta đến gần An cô nương cũng không có mục đích gì khác!”
An Bắc Thần im lặng một lát rồi nói: “Ta tin ngươi!”
Ông ta nói xong bèn liếc Diệp Huyên nói: “Cẩn thận Vạn Đạo Tông!”
Diệp Huyên hơi bất ngờ, hỏi: “Bọn họ vẫn còn muốn giết ta ư?”
An Bắc Thần nói: “Sự xuất hiện của ngươi khiến họ cảm thấy được nguy cơ. Không những họ, Phương Thốn Tông ta cũng cảm giác được. Song, chúng ta vẫn không sao vì bên ta không có xung đột gì lớn với Đạo Linh Cung ngươi. Thế nhưng, bọn họ lại có! Chẳng những vậy, toàn bộ tài nguyên của dị giới cũng hơi không đủ dùng!”
Diệp Huyên nhíu mày: “Không đủ dùng?”
An Bắc Thần khẽ gật đầu: “Đúng vậy! Tóm lại, chính ngươi cẩn thận một chút!”
Diệp Huyên thấy đối phương không muốn nói nhiều bèn nói: “Cảm ơn tiền bối đã nhắc nhở!”
An Bắc Thần dừng chân lại: “Là ta cảm ơn ngươi đã chỉ bảo Liên Vân mới đúng!”
Diệp Huyên cười nói: “Chuyện nhỏ thôi!”
An Bắc Thần gật đầu: “Cẩn thận!”
Đối phương nói xong trực tiếp biến mất.
Diệp Huyên đứng im tại chỗ một lúc rồi xoay người rời đi, nhưng chưa đi được mấy bước thì thời không trước mặt hắn bỗng nhiên vặn vẹo. Ngay sau đó, hắn đã trực tiếp tiến vào một mảnh thời không thần bí không biết tên!
Mà ở cách đó không xa trước mặt hắn đứng một người đàn ông trung niên đúng là Vạn Đạo Minh!
Còn ở phía sau và bên phải ông ta lần lượt là hai người đàn ông trung niên khác!
Diệp Huyên liếc người đàn ông bên phải, ông ta mặc một bộ trường bào màu đen, chắp tay sau lưng, trên mặt treo một nụ cười nhạt.
Nguy hiểm!
Trong ba người kia thì ông ta khiến hắn cảm thấy nguy hiểm!
Người đàn ông trung niên cảm giác được ánh mắt của Diệp Huyên bèn cười nói: “Ta tên là Phàm Thiên!”
Diệp Huyên cười hỏi: “Sao, các người định đánh hội đồng ta à?”
Phàm Thiên cười: “Trước cứ để cho ta đánh với ngươi đã!”
Diệp Huyên gật đầu: “Được thôi!”