Ngọn lửa của ông ta căn bản không ngăn được kiếm của Diệp Huyên, quan trọng nhất là, thực lực của Diệp Huyên không ngừng gia tăng, thực lực càng lúc càng mạnh!
Ở bên dưới, Vạn Đạo Minh nhìn Diệp Huyên chằm chằm: “Diệp Huyên, ngươi thật sự muốn làm tuyệt tình đến mức này sao?”
Diệp Huyên gật đầu: “Chính là muốn làm tuyệt tình đến như vậy!”
Vừa dứt lời, cả người hắn lập tức biến mất!
Vù!
Một thanh huyết kiếm xuất hiện trên đầu Vạn Đạo Minh như ma quỷ, mũi kiếm rơi xuống, thời không lập tức xuất hiện một cái hố đen nhỏ, sau đó, hố đen nhỏ này mở rộng nhanh chóng, trong chớp mắt, một luồng sức mạnh kinh khủng đã bao phủ cả Vạn Đạo Tông!
Toàn bộ cao thủ Vạn Đạo Tông đều biến sắc, bỏ chạy tán loạn xung quanh!
Người đứng đầu Vạn Đạo Minh chợt co con ngươi, tay trái ông ta siết chặt, thoáng chốc, thời không trước mặt lập tức trở thành một vách ngăn thời không, không những vậy, vô số thời không chi lực xung quanh lúc này cũng ngưng tụ về phía ông ta như thủy triều đến.
Phòng thủ!
Đối mặt với một kiếm này của Diệp Huyên, ông ta chỉ có thể phòng thủ!
Bởi vì muốn đấu lại thì thực lực hai bên cần phải ngang nhau, nếu không ngang bằng, thì bên yếu xem như phải nhận lấy hai lần sức mạnh!
Ông ta lúc này, đã phải không thể chịu đựng được sức mạnh kinh khủng như vậy, chỉ có thể lựa chọn phòng thủ!
Lúc này, kiếm của Diệp Huyên rơi xuống.
Ầm!
Vách tường thời không kia lập tức vỡ vụn, cả người Vạn Đạo Minh bị đánh vào vực sâu thời không thần bí!
Mà lúc này, một thanh phi kiếm lại xuất hiện trước mặt ông ta!
Con ngươi Vạn Đạo Minh co lại, đột nhiên ông ta mở miệng, miệng lẩm nhẩm thần chú, sau đó, thời không trước mặt ông ta lập tức biến dạng, kiếm Thanh Huyên lúc này có biến dạng theo!
Thấy vậy, Diệp Huyên ở trên trời chợt nhíu mày, sức mạnh này có chút kỳ lạ!