*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Huyên cười nói: “Vốn dĩ ta còn muốn làm màu một chút, xem có thể luồn lách chút được không, sau đó sẽ chuồn đi! Nhưng bây giờ xem ra, không được rồi!”
Cô gái váy đen hỏi: “Sau đó thì sao?”
Diệp Huyên nhìn cô gái váy đen: “Ngươi thật sự nghĩ rằng ta sợ chết sao?”
Ầm!
Ngay khi vừa dứt lời, máu huyết cả người Diệp Huyên lập tức sôi sục!
Huyết mạch kích hoạt!
Đồng thời, kiếm Thanh Huyên trong tay hắn lập tức biến thành một luồng kiếm quang xuyên qua trán hắn.
Ầm!
Người và kiếm hợp nhất!
Ầm ầm!
Hơi thở quanh người Diệp Huyên bùng nổ!
Diệp Huyên biết, hắn chỉ có một cơ hội duy nhất để ra tay, không sống thì chết!
Bên cạnh cô gái váy đen, những người đàn ông tay cầm cổ mâu đang định ra tay nhưng lại bị cô gái váy đen ngăn lại.
Ngay lúc này, Diệp Huyên đột nhiên biến mất, một kiếm đâm thẳng đến trán cô gái váy đen.
Một kiếm này, là hắn một kiếm mạnh nhất từ trước đến giờ của hắn!
Ngay khi kiếm Thanh Huyên chạm vào trán cô gái váy đen, thì hai ngón tay đã kẹp lấy kiếm của Diệp Huyên!
Chính là tay của cô gái váy đen!
Cô gái vá đen khẽ dùng lực!
Ầm!
Kiếm Thanh Huyên lại vỡ lần nữa!
Sau đó, tay phải cô gái váy đen chụp về phía trước, trực tiếp bóp chặt yến hầu Diệp Huyên, nàng ta khẽ nhếch miệng cười khinh thường: “Ngươi có tư cách gì nói điều kiện với ta? Ta giết ngươi, chỉ đơn giản như giết một con kiến mà thôi?”
“Vậy sao?”
Lúc này, một âm thanh truyền đến từ sâu trong tinh không vô tận, kiếm Thanh Huyên đã vỡ nát gần đó lại ngưng tụ khôi phục lại thành kiếm!