*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bích Tiêu lắc đầu.
Cổ Đế mỉm cười, nói: “Vì ngươi là người thông minh, ta thích người thông minh”.
Bích Tiêu lặng thinh.
Cổ Đế quay sang nhìn Mộ Niệm Niệm đang bị nhốt ở phía xa, nói: “Cô nương, nếu như cô chịu đầu hàng thì ta sẽ không giết cô”.
Mộ Niệm Niệm nhìn sang Cổ Đế, mỉm cười, nói: “Con người ta không thích đầu hàng”.
Nàng vừa dứt lời thì liền tiến về trước một bước, sau đó chỉ lên thời không màu đỏ máu ở phía trước.
Ầm.
Trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, thời không màu đỏ máu đó lập tức hóa hư vô.
Ánh mắt Cổ Đế thoáng vẻ thắc mắc, “Có bản lĩnh đấy, xem ra ta đã đánh giá thấp cô rồi”.
Gã ta vừa dứt lời thì đột nhiên tiến về trước một bước, sau đó đấm về phía Mộ Niệm Niệm một đấm. Khi nắm đấm được đánh ra, thời không trước mắt Mộ Niệm Niệm liền méo mó, sau đó thì sụp đổ.
Phía đằng xa, Mộ Niệm Niệm bỗng xòe bàn tay ra, vô số kiếm khí từ trong lòng bàn tay nàng phóng ra, thời không xung quanh nàng lập tức được bao phủ bởi vô số kiếm khí.
Ầm.
Không ngờ những kiếm khí đó cũng bị méo mó ngay lúc đó, nhưng chúng lại có thể chặn được tất cả sức mạnh của nắm đấm của Cổ Đế.
Cổ Đế chau mày, sau đó liền đấm tiếp một đấm nữa.
Ầm!
Tất cả kiếm khí đều vỡ tan hết, chính vào giây phút đó, Mộ Niệm Niệm đã xuất hiện bên cạnh Diệp Huyên.
Cổ Đế liếc nhìn Mộ Niệm Niệm, nói: “Ta lại đánh giá thấp ngươi nữa rồi”.
Mộ Niệm Niệm quay đầu nhìn sang Diệp Huyên, nói: “Có cần đi trước không?”
Diệp Huyên hạ giọng nói: “Tỷ định ở lại đánh hội đồng với bọn chúng sao?”
Mộ Niệm Niệm mỉm cười, nói: “Người này rất lợi hại, đến bây giờ gã ta vẫn chưa dùng hết thực lực của mình, ta không chắc có thể thắng được gã ta. Hơn nữa, thực lực của người đàn ông áo đen bên cạnh gã ta cũng rất mạnh, hai người này đều không phải là người mà bây giờ đệ có thể đối phó”.
Diệp Huyên nhìn Mộ Niệm Niệm, nói: “Ta sẽ không để tỷ ở lại đây một mình đâu”.
Trước đây Niệm tỷ đã từng vì hắn mà chết.
Hắn đã từng thề, tuyệt đối sẽ không để Niệm tỷ vì mình mà tổn thương nữa.
Tuyệt đối không.
Mộ Niệm Niệm mỉm cười, nói: “Niệm tỷ không giống như Thanh Nhi của đệ đâu, ai cũng có thể tiêu diệt chỉ trong tích tắc, ta không dám đảm bảo sẽ có thể bảo vệ đệ được chu toàn”.
Diệp Huyên mỉm cười, nói: “Ta phải cùng tỷ đối mặt, ta bây giờ đã không phải là gánh nặng của tỷ nữa, không đúng sao?”