Vẻ mặt Thiên Yếm dữ tợn, nàng ta ngẩng đầu nhìn sang Cổ Đế ở phía xa, nói: “Tới đi”.
Nàng ta vừa dứt lời thì hai mắt đột nhiên biến thành màu trắng kỳ lạ. Tiếp đó, nàng ta nhún người nhảy lên, biến thành một luồng sáng trắng và phóng ra.
Uỳnh!
Bỗng chốc, thời không trong phạm vi mấy chục vạn trở lại liền sôi sục lên.
Diệp Huyên nhìn thấy cảnh đó thì giật mí mắt. Mẹ ơi, cô gái này cũng mạnh phết!
Phía đằng xa, ánh mắt Cổ Đế thoáng vẻ bất ngờ, gã ta nói: “Không ngờ ngươi lại thức tỉnh mắt trắng, thú vị thật”.
Gã ta vừa dứt lời thì liền kẹp hai ngón tay lại, nhẹ nhàng chỉ về trước.
Ầm.
Luồng sáng trắng đó liền bị chỉ của gã ta chặn lại, lúc này, Thiên Yếm trong luồng sáng trắng đột nhiên cầm giáo cổ, đâm mạnh xuống dưới.
Bụp!
Tiếng rách toạc đột nhiên vang lên sau cú đâm.
Cổ Đế bỗng kẹp hai ngón tay lại, kẹp chặt lấy cây giáo cổ.