Người đàn ông áo xanh lại nhìn Thiên Yếm và Bích Tiêu: “Hai người này là bạn con?"
Diệp Huyên nhìn Thiên Yếm: “Nàng này thì xem như một nửa”.
Một nửa?
Người đàn ông áo xanh cong môi, mở tay để một tia kiếm quang bay vào giữa trán nàng ta.
Ầm!
Một luồng khí tức vô cùng mạnh mẽ bỗng ùa ra từ trong cơ thể Thiên Yếm.
Diệp Huyên tò mò: “Đây là gì vậy cha?”
Người đàn ông áo xanh cười nói: “Nàng ta là người phá vòng, hiện đã đi đến cuối con đường của mình. Ta giúp nàng khai phá một con đường mới, tiết kiệm chút thời gian, còn đi như thế nào, đi đến đâu thì phải dựa vào nàng”.
Nghe vậy, Diệp Huyên đanh mặt.
Chẳng khác gì đại ân tái sinh cả.
Đâu chỉ là vấn đề tiết kiệm chút thời gian.
Bởi vì có một số người dùng cả đời cũng không thể tìm ra một con đường mới, hơn nữa đường do cha mở liệu sẽ bình thường sao?
Tuyệt đối không!
Thiên Yếm sắp tiến bộ thần tốc rồi!
Bích Tiêu bên kia nhìn người đàn ông áo xanh, không biết đang nghĩ gì.
Người đàn ông áo xanh nói: “Chúng ta đi”.
Diệp Huyên gật đầu: “Vâng”.
Hai người cất bước đi.
Trên đường, người đàn ông áo xanh cười hỏi: “Có biết chúng ta đang ở đâu không?"
Diệp Huyên chần chừ rồi nói: “Tiểu Tháp nói cha đang đi bừa”.
Tiểu Tháp trong người hắn ngây ra như phỗng.
Đậu má!!
Nó có từng nói vậy hả??
Tiểu chủ méo phải người!!
Người đàn ông áo xanh cười nói: “Là con nghĩ chứ gì?"
Diệp Huyên: “...”
Tiểu Tháp thở phào nhẹ nhõm. May là chủ nhân còn có não, bằng không chắc nó ăn đòn tởn tới già.
Tiểu chủ này thâm độc quá, sau này phải đề phòng mới được!
Diệp Huyên hỏi: “Cha nói cho con biết đi, bây giờ con còn cách mọi người xa không? Hoặc là giữa con và mọi người còn bao nhiêu cảnh giới nữa, để con chuẩn bị tâm lý chút”.
Người đàn ông áo xanh không đáp.
Diệp Huyên cau mày: “Đừng nói cha cũng không biết đấy chứ?"