Tiểu Tháp nghiêm giọng: “Ta sợ người vừa đến văn minh vũ trụ tiếp theo đã bị người ta đánh”.
Diệp Huyên: “...”
Nhưng mà Tiểu Tháp cũng có lý đấy chứ.
Tên Cổ Đế kia tuy đã bị cha giết, nhưng hắn vẫn còn nhớ gã ta từng nói về Ma Mạch.
Mấy tên đó đến từ Ma Mạch, chứng tỏ đó là một siêu thế lực. Cha giết Cổ Đế, bọn họ có thể đẩy món nợ này lên đầu hắn.
Suy nghĩ này khiến Diệp Huyên sạm mặt.
Tu luyện!
Phải tu luyện trước rồi mới đi đến văn minh vũ trụ kế tiếp!
Phá vòng ư?
Diệp Huyên lắc đầu. Hắn không có khả năng này, bởi vì hắn đã lựa chọn vào vòng, chỉ có thể phát triển trong vòng của Thanh Nhi.
Thoạt nhìn thì giống như bị hạn chế, nhưng thật ra không phải, bởi vì vòng của Thanh Nhi là vô hạn.
Diệp Huyên không nghĩ ngợi nữa mà đi vào Tiểu Tháp, tìm đến một đỉnh núi mà ngồi xuống, nhắm mắt lại.
Phải làm sao để mạnh lên trong vòng của Thanh Nhi?
Đây là điều hắn đang suy nghĩ, cũng là điều hắn muốn làm.
Nói đúng hơn, hắn đang muốn chiêm nghiệm lại bản thân. Kể từ khi vào vòng, hắn chưa từng tập trung tu luyện, cũng không hiểu biết mấy về vòng của Thanh Nhi.
Tu luyện không kể năm tháng, cũng may thời gian trong Tiểu Tháp khác với bên ngoài, hắn dư sức tu luyện.
...
Trong khi Diệp Huyên đang tu luyện, có hai người đi đến ngôi nhà tranh của Đinh Thược Dược.
Một nam một nữ.
Nam mặc áo đen, tay trái cầm một khuyên sách cổ dày cộm, tay phải mang bút. Nữ mặc váy dài đơn giản, tay phải cầm một cây sáo địch dài màu đen.
Giữa trán hai người đều có một chữ Vạn.
Người đàn ông cất tiếng: “Cổ Đế thật sự đã chết. Thật sự khó mà tin được nơi này lại có người giết được gã...”
Cô gái đảo mắt nhìn bốn phía, ấn nhẹ tay phải xuống. Thời không lập tức sôi trào, sau đó là những hình ảnh kỳ lạ hiện lên.
Đảo ngược thời gian!
Người này đang muốn tái hiện lại những chuyện đã xảy ra.
Nhưng đúng lúc này, đồng tử ả ta co rụt lại khi nhìn thấy một thanh kiếm bất thình lình lao đến, ghim phập vào giữa trán trước khi ả kịp phản ứng.
Ầm!
Máu tươi túa ra.
Thời không trước mặt cô gái bị máu nhuộm đỏ, nhưng rồi nhanh chóng biến mất.
Bản thân ả ta thì trợn mắt đầy khó tin: “Kiếm Trảm Tương Lai...”