Diệp Huyên trầm giọng hỏi: “Ngươi là người vẽ vòng đúng không?”
Đại Man gật đầu: “Đúng”.
Diệp Huyên chỉ vào mình: “Ta mới ở phá vòng Cảnh (cảnh giới phá vòng), ngươi là Hoạ Khuyên Cảnh (cảnh giới vẽ vòng) mà lại khiêu chiến với ta, có phải là ngươi hơi không biết xấu hổ không?”
Đại Man: “…”
Diệp Huyên lại nói: “Cảnh giới của ta thấp hơn ngươi một bậc, ta từ chối lời thách đấu của ngươi cũng không mất mặt đúng chứ?”
Đại Man nhìn hắn: “Ta sẽ không bắt nạt ngươi, ta tự giảm xuống làm người vẽ vòng!”
Nói rồi hắn ta hạ cảnh giới của mình xuống còn là người phá vòng, sau đó hắn ta bắt đầu ta tay, lúc này Diệp Huyên lại hỏi: “Bắt đầu chưa?”
Đại Man gật đầu: “Bắt đầu”.
Hắn ta vừa dứt lời, Diệp Huyên chợt biến mất tại chỗ, giây tiếp theo con ngươi của Đại Man co lại, khi hắn ta định ra tay thì một thanh kiếm đã xuất hiện ở ngay giữa lông mày!
Thất bại!
Đại Man trợn mắt ngoác mồm, trong mắt lộ ra vẻ khó tin.
Xa xa, Mục Thần nhìn Diệp Huyên, không nói gì.
Diệp Huyên cất kiếm, cười nhẹ: “Ta thắng rồi”.
Đại Man tức giận nói: “Ngươi mạnh như vậy còn bắt ta phải giảm cảnh giới, ngươi có còn là người không?”
Diệp Huyên suy nghĩ một chút, liền nói: “Xin lỗi, ta cũng không ngờ mình lại mạnh như thế…”
Vẻ mặt Đại Man cứng đờ, hắn đang nói gì thế?
Diệp Huyên quay người đi về phía Mục Thần, lúc này Đại Man chợt cất lời: “Ta có thể đấu với ngươi một lần ở Hoạ Khuyên Cảnh không?”
Đại Man nhìn Diệp Huyên rồi chợt nhảy lên, dùng rìu chém về phía hắn, nhát rìu này vừa chém ra, thời không xung quanh lập tức nứt toác ra thành mạng nhện!
Nhát rìu này dường như chia cắt cả đất trời.
Đạo thể nheo mắt, gần như cùng lúc đó, kiếm Thanh Huyên trong tay hắn cũng biến mất.
Phụt!
Một tiếng xé rách vang lên, sau đó, chiếc rìu khổng lồ trong tay Đại Man vỡ ra làm đôi, bản thân hắn ta thì bị đẩy lùi ra xa hàng nghìn trượng.
Đến khi Đại Man dừng lại, nhìn chiếc rìu nứt trên tay mình, vẻ mặt hắn ta hơi ngơ ngãng.
Ở đằng xa, Diệp Huyên mở mắt nhìn Đại Man rồi cười nhẹ: “Cảm ơn ngươi”.