Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 8205



Người đàn ông kia cũng cau mày.  

Lúc này, con yêu thú đột nhiên nhìn về phía Diệp Huyên và người đàn ông, thấy cảnh này, khoé miệng người đàn ông khẽ giật, mẹ kiếp, thứ này có thể nhìn thấy hắn ta ư?  

Với thể hình của con yêu thú này, e rằng hắn ta chỉ là một hạt cát trong mắt nó mà thôi!  

Con yêu thú đột nhiên đánh ra một quyền!  

Nhìn thấy chiêu này, sắc mặt Diệp Huyên và người đàn ông đều thay đổi!  

Cảm giác của hai người lúc này là trời như sập xuống!  

Quyền này cứ thế che khuất bầu trời!  

Cái gì vậy!  

Diệp Huyên thầm mắng một tiếng, hắn xoay người ngự kiếm bay lên, chẳng mấy chốc đã biến mất ở cuối chân trời, nhưng vẫn còn khá chậm.  

Ầm!  

Một lực lượng mạnh mẽ nổ tung phía sau hắn, trong nháy mắt, hắn đã bay xa mấy vạn dặm!  

Chẳng những thế, lúc hắn dừng lại, sau lưng cũng hắn cũng nứt ra, máu tươi không ngừng chảy xuống từ vết thương.  

Diệp Huyên bị đánh đến mức sửng sốt!  

Đáng sợ đến thế sao?  

Diệp Huyên xoay người nhìn lại, sau đó, hắn sững sờ!  

Trong tầm mắt của hắn, dãy núi lúc trước đã biến mất, thay vào đó là một mảnh đất bằng phẳng.  

Quyền khi nãy đã đánh tan dãy núi rộng lớn này!  

Diệp Huyên nhìn con yêu thú phía xa, bây giờ nó đã cách hắn rất xa, nhưng vóc dáng của nó vẫn khổng lồ như trước, cũng không nhỏ hơn được bao nhiêu.  

Như nghĩ đến điều gì, Diệp Huyên xoay đầu nhìn người đàn ông lúc trước, lúc này, sắc mặt hắn ta tái mét, rõ ràng là một quyền của yêu thú khi nãy cũng khiến hắn ta bị thương nặng!  

Dường như cảm nhận được tầm mắt của Diệp Huyên, người đàn ông kia quay đầu nhìn hắn, hai người nhìn vào mắt nhau, trong mắt đều chứa đựng chiến ý không thể che giấu!  

Lúc này, con yêu thú phía xa chợt chậm rãi siết chặt tay phải, hành động này khiến đất trời trở nên hư ảo.  

Phát hiện ra điều này, Diệp Huyên và người đàn ông lập tức thay đổi sắc mặt, hai người không chút do dự xoay người bỏ chạy, lần này, hai người đều tăng tốc đến mức tối đa! Trong nháy mắt, hai người đã biến mất ở cuối chân trời xa xa.  

Con yêu thú sau lưng hơi nhíu mày, sau đó, nó buông tay phải, xoay người rời đi.  

Mà chỉ cần nó đi một bước, mặt đất sẽ rung động một lần…  

…  

Ở phía xa, Diệp Huyên dừng lại, hắn quay đầu, thấy con yêu thú kia không đuổi theo thì mới yên tâm!  

Hắn cũng không muốn đánh nhau với con yêu thú kia, trực giác cho hắn biết, kiếm khí của hắn đâm vào người nó chắc chỉ để gãi ngứa cho nó thôi!  

Như nhớ ra điều gì, Diệp Huyên đảo mắt nhìn xung quanh, lúc này, trong lòng hắn mang theo chút đề phòng!  

Nơi này không đơn giản chút nào! 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.