Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 8209



Trong nháy mắt, lực lượng cấm chết thần bí kia bị kiếm của hắn chém trúng, chân trời dao động như sóng nước!  

Sắc mặt Diệp Huyên cũng thoáng chốc trở nên tái mét!  

Cấm chế này đúng là rất mạnh!  

Dù là hắn cũng không thể ngăn chặn được quá lâu, trừ khi sử dụng át chủ bài!  

Lúc này, Mắt Thần xuất hiện trước mặt hắn, Diệp Huyên vội vàng thu kiếm, vừa thu kiếm, hắn lập tức thả lỏng, vô cùng thoải mái!  

Mắt Thần nhìn Diệp Huyên: “Ngươi là kiếm tu?”  

Diệp Huyên gật đầu.  

Mắt Thần nói tiếp: “Kiếm tu thật sự rất hiếm thấy!”  

Diệp Huyên cười khẽ, sau đó nhìn về phía đối diện, ở một nơi cách đó không xa, hắn nhìn thấy một căn nhà tranh cũ nát, phía trước nhà tranh có một vườn rau.  

Hai người đi về phía nhà tranh, lúc đi tới trước nhà tranh, cửa nhà đang mở, nhưng bên trong không có một bóng người!  

Diệp Huyên nhíu mày: “Đi mất rồi?”  

Mắt Thần nhẹ giọng nói: “Đối phương cũng đang tìm chỗ ở của Ngự Thiên Thần! Nhưng đối phương nhanh hơn chúng ta!”  

Nói đến đây, nét mặt y trở nên nặng nề.  

Mục đích chính của bọn họ lần này chính là truyền thừa của Ngự Thiên Thần, cho dù không có truyền thừa cũng phải tìm thấy thứ gì liên quan đến Ngự Thiên Thần mới được!  

Ngự Thiên Thần này là cường giả Hoá Tự Tại đấy!  

Diệp Huyên đột nhiên nói: “Có lẽ là người nghịch hành!”  

Mắt Thần gật đầu: “Đối phương mạnh hơn trong tưởng tượng của chúng ta nhiều!”  

Diệp Huyên nhìn Mắt Thần: “Ngươi biết vận mệnh chi tử kia mạnh đến mức nào không?”  

Mắt Thần lắc đầu: “Ta chỉ từng nghe nói về hắn, chưa từng gặp mặt!”  

Diệp Huyên cau mày: “Ngươi chưa từng gặp hắn?”  

Mắt Thần gật đầu: “Chúng ta không có cùng một sư phụ, vì thế cũng không có qua lại. Nhưng theo lời của sư phụ ta, có lẽ hắn rất mạnh, dù sao cũng là vận mệnh chi tử, có thể chất đặc biệt, nếu người khác chống đối với hắn sẽ bị vận mệnh bài xích, xảy ra chuyện xấu! Có điều…”  

Đến đây, y khẽ nói: “Không biết hắn và người nghịch hành ai mạnh hơn!”  

Diệp Huyên nhìn Mắt Thần: “Ngươi cảm thấy ngươi yếu hơn bọn họ sao?”  

Mắt Thần ấp úng: “Việc này…”  

Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Ta cảm thấy ngươi phải tự tin, còn chưa đánh đã chịu thua thì không tốt lắm”.  

Mắt Thần trầm giọng nói: “Nhưng chẳng lẽ chúng ta không nên tự mình biết mình à?”  

Diệp Huyên cười nói: “Ngươi nói không sai, nhưng ta cảm thấy chúng ta nên tin tưởng bản thân hơn, còn chưa đánh đã chịu thua thì không tốt chút nào! Cũng giống như người bình thường vậy, biết rõ cuối cùng vẫn sẽ chết, vậy ăn cơm còn có ý nghĩa gì?”  

Mắt Thần im lặng.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.