*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Huyên nói tiếp: “Đừng chối bỏ bản thân, phải giao thủ rồi mới biết được, nếu không đánh lại, chịu thua cũng không có gì mất mặt, nhưng nếu chưa đánh đã chịu thua thì mất mặt lắm! Đến lúc gặp được người nghịch hành kia, ngươi ra tay trước, giao thủ với hắn, hiểu không?”
Mắt Thần quay đầu nhìn Diệp Huyên: “Sao ta cảm thấy có gì đó không đúng?”
Diệp Huyên nghiêm túc hỏi: “Có cái gì không đúng?”
Mắt Thần do dự một lát rồi nói: “Không nói ra được!”
Diệp Huyên nói tiếp: “Vậy ngươi cảm thấy ta nói có lý không?”
Thần Đồng ngẫm nghĩ, sau đó gật đầu: “Hình như cũng khá có lý!”
Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Tin vào trực giác của bản thân, tin tưởng mục đích ban đầu của mình! Lát nữa nếu gặp phải người nghịch hành, ngươi phải giao thủ với hắn, lúc đó, ngươi sẽ phát hiện tâm cảnh của ngươi sẽ thay đổi rất nhiều! Ngươi cũng biết ta là kiếm tu mà, chưa từng lừa ai bao giờ!”
Mắt Thần hỏi lại: “Nếu đánh không lại thì phải làm sao?”
Diệp Huyên thở dài: “Ngươi nhìn kìa, ngươi lại như thế rồi! Vì sao ngươi lại nghĩ là đánh không lại? Ngươi phải tin tưởng vào bản thân!”
Mắt Thần ngẫm nghĩ, sau đó đáp: “Đến lúc đó ta sẽ thử!”
Diệp Huyên gật đầu: “Được! Ta sẽ cổ vũ cho ngươi!”
Mắt Thần: “…”
Diệp Huyên đột nhiên nhìn xung quanh: “Có lẽ đây là nơi Ngự Thiên Thần từng sống, có nghĩa là Ngự Thiên Thần kia thích trồng rau…”
Mắt Thần hỏi: “Ngươi muốn nói gì?”
Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Chắc chắn chỗ ở chính của ông ấy cách đây rất gần… Có lẽ… ông ấy sống ở đây!”
Mắt Thần sửng sốt: “Không… Không phải nơi này không có gì cả à?”
Diệp Huyên nhìn một vòng, cuối cùng, hắn quay đầu nhìn về phía cái ghế nằm trước vườn rau, trên ghế nằm đã mọc đầy cỏ dại, rõ ràng là đã rất lâu không có ai nằm lên!
Diệp Huyên chậm rãi đi tới trước ghế, hắn im lặng một lúc lâu, sau đó cầm lấy kiếm Thanh Huyên, thầm nói: “Nếu ông thật sự có bản lĩnh… thì chắc chắn sẽ cảm nhận được kiếm Thanh Huyên…”
Dứt lời, huyền khí trong người hắn chạy vào trong kiếm Thanh Huyên, kiếm Thanh Huyên khẽ rung lên!
Không có chút phản ứng!
Diệp Huyên cau mày, hắn đoán sai rồi sao?
Lúc này, cỏ dại trên ghế nằm trước mặt hắn chợt biến mất, sau đó, một người đàn ông trung niên xuất hiện trên ghế nằm.
Người đàn ông trung niên nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Huyên, cười khẽ: “Người chế tạo thanh kiếm này đúng là có một không hai, ta mãi mãi không theo kịp!”