Mắt Thần có hơi lúng túng, y vội xoay người lại nhìn Ngự Thiên Thần: "Sư phụ!"
Nói rồi, y lại dập đầu bồm bộp mấy cái.
Ngự Thiên Thần nhìn Mắt Thần trước mắt, im lặng một lúc rồi mới nói: "Truyền thừa của ta có thể sẽ giúp ích cho ngươi, nhưng cũng có thể sẽ hạn chế ngươi lại, ngươi hiểu ý ta không?"
Mắt Thần lắc đầu: "Không hiểu!"
Diệp Huyên có chút nhức đầu.
Vẻ mặt Ngự Thiên Thần cũng sượng lại, nhưng chẳng mấy chốc ông ấy đã nở nụ cười: "Hiểu thì nói hiểu, không hiểu thì nhận không hiểu, được lắm!"
Nói rồi, ông ấy xòe tay ra, một chiếc nhẫn chứa đồ chậm rãi bay đến trước mặt Mắt Thần: "Truyền thừa của ta đều ở trong chiếc nhẫn chứa đồ này!"
Mắt Thần nhìn về phía Ngự Thiên Thần, nghiêm túc nói: "Ta sẽ dốc toàn lực làm rạng rỡ đạo thống của sư tôn, tuyệt không khiến người thất vọng!"
Ngự Thiên Thần khẽ mỉm cười: "Được lắm!"
Nói rồi, ông ấy liếc nhìn sang Diệp Huyên, sau đó hỏi: "Các ngươi là bạn bè sao?"
Mắt Thần đáp: "Chúng ta cùng một tông môn!"
Ngự Thiên Thần cười nói: "Vậy là bạn bè rồi!"
Nói xong, ông ấy nhìn Mắt Thần rồi cười bảo: "Bạn của ngươi rất tốt, sau này nhớ nghe ý kiến của hắn nhiều một chút!"