Tiểu Tháp: “Ta cứ tưởng người sẽ dùng kiếm Thanh Huyên và Huyết Mạch Chi Lực, nhưng mà người lại không dùng”.
Diệp Huyên im lặng.
Lần này hắn thật sự không muốn dùng đến hai thứ kia. Khi phải đối đầu cường giả thế hệ trước, hắn mới không còn cách khác, nhưng người nghịch hành lại không phải người thế hệ trước.
Diệp Huyên cũng có lòng tự trọng của riêng mình.
Tiểu Tháp: “Tự dưng ta nhận ra Tiểu chủ cũng không tệ đến vậy”.
Diệp Huyên đen mặt: “Má, chẳng lẽ lúc trước ngươi thấy ta tồi lắm hả?"
Tiểu Tháp chần chừ: “Ta từ chối trả lời”.
Diệp Huyên: “...”
Hắn không tiếp tục tám nhảm cùng cái tháp khùng này nữa mà nhắm mắt lại.
Không thể không nói, trận chiến với người nghịch hành kia quả thật có phần nguy hiểm, đặc biệt là Nghịch Hành Chi Lực của đối phương. Nếu hắn không tu luyện kiếm thể thì đã mất mạng ngay từ khi ra kiếm đầu tiên rồi.
Nhưng điều mấu chốt là hắn cảm nhận được người nghịch hành chưa dùng hết toàn lực, đặc biệt là khi đối phương vẫn có thể đập vỡ thanh kiếm thứ sáu của hắn, tương đương với việc gã chưa dùng hết sức, thậm chí có thể còn giấu chiêu.