Bỗng nhiên, ba vị trưởng lão biến mất. Gần như cùng lúc, ngón tay Diệp Huyên búng ra.
Xoẹt!
Một thanh kiếm phá không lao ra.
Gần như trong cùng khoảnh khắc, thanh kiếm thứ hai bay ra, sau đó là thanh thứ ba.
Ba thanh kiếm chỉ trong một ý niệm!
Đều mang theo kiếm thế và khí thế của hắn.
Ầm ầm ầm!
Ba luồng kiếm quang nổ tung nơi xa khiến ba vị trưởng lão thối lui hơn mười nghìn trượng.
Diệp Huyên không khỏi sửng sốt.
Đây là lần đầu tiên hắn chiếm thế thượng phong khi đối đầu với họ.
Nơi xa, Khâu trưởng lão nhìn vết cắt sâu hoắm trên tay phải mình. Nếu đường kiếm ban nãy mạnh hơn một chút nữa thì ông ta đã mất tay rồi.
Khâu trưởng lão cười nói: “Tốc độ còn có thể nhanh hơn nữa, đúng không?”
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng vậy”.
Tốc độ của Sát Na Sinh Tử Nhất Kiếm chưa đạt đến giới hạn của hắn, vẫn còn có thể nhanh hơn.
Thần trưởng lão nói: “Lần nữa”.
Diệp Huyên gật đầu: “Được!”
Nói xong, một thanh kiếm khác xuất hiện trong vỏ kiếm.
Diệp Huyên không thể đưa ba vị trưởng lão vào Tiểu Tháp để luyện tập thực chiến, bởi e rằng thế giới bên trong không chịu nổi sức mạnh của họ. Nhưng bây giờ đã không sao nữa.
Bởi vì hắn không còn lệ thuộc quá nhiều vào kiếm Thanh Huyên, Huyết Mạch Chi Lực và Tiểu Tháp nữa.
Ba tháng sau.
Diệp Huyên ngồi xếp bằng trong thế giới hư vô, trước mắt là ba vị trưởng lão.
Một hồi sau hắn đứng lên, giương mắt nhìn họ. Một khắc sau, họ biến mất tại chỗ, mà Diệp Huyên cũng khẽ khàng búng ngón cái.
Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!
Sáu tia kiếm quang lóe lên.
Ầm ầm ầm!
Theo tiếng nổ đinh tai vang lên, ba người kia bị đánh bay đi mấy vạn trượng.