Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 8270



Diệp Huyên cười nói: “Bảo Mộ Trần công tử kia nói cho ông biết ấy!”  

Mộ Trần!  

Mộ Hư thoáng chần chừ, sau đó ông ta quay đầu, Mộ Trần xuất hiện. Mộ Trần nhìn Diệp Huyên với nét mặt phức tạp, y cũng không giấu diếm mà kể ra hết ngọn nguồn sự việc!  

Sau khi biết rõ mọi chuyện, sắc mặt Mộ Hư lập tức trở nên cực kỳ khó coi!  

Mộ Kiền!  

Ông ta không ngờ chuyện này là do con trai cả của ông ta gây ra, Việt trưởng lão kia nữa, mâu thuẫn giữa tông môn, nếu ông có thù oán gì thì có thể đi tìm Thiên Yếm mà! Đi tìm Diệp Huyên này làm gì?  

Còn cả con trai của Việt trưởng lão nữa!  

Thứ rác rưởi gì thế này?  

Thật ra, lúc này ông ta cũng hơi tức giận!  

Diệp Huyên này vốn đâu phải kẻ thù của Bạch Trú Thành!  

Mà bây giờ, Bạch Trú Thành lại biến hắn thành kẻ thù! Hơn nữa còn vì một Việt trưởng lão ngu xuẩn, như thế không đáng giá cho lắm!  

Đương nhiên lúc này đã không thể vãn hồi được nữa rồi!  

Dù Bạch Trú Thành chịu giảng hoà, Diệp Huyên cũng sẽ không đổi ý, bây giờ nếu Diệp Huyên đổi ý, sau đó Vĩnh Dạ Thành không nhúng tay vào nữa, không phải Diệp Huyên sẽ gặp nạn sao?  

Mộ Hư nhìn Diệp Huyên: “Không ngờ trong thiên địa này lại có một thiên tài hàng đầu như thế!”  

Dứt lời, ông ta nhìn Hàn Giang: “Chúng mừng!”  

Hàn Giang cười to: “Đây đúng là một niềm vui bất ngờ!”  

Đối với Vĩnh Dạ Thành, đây thật sự là một niềm vui bất ngờ, bọn họ đã được chứng kiến thực lực đáng sợ của Diệp Huyên, một thiên tài như thể lại bị Bạch Trú Thành đẩy đến Vĩnh Dạ Thành!  

Nghĩ vậy, Hàn Giang không khỏi cười to.  

Mộ Hư nhìn Hàn Giang, cười nói: “Nếu có thể cười tới cuối cùng thì tốt!”  

Hàn Giang đáp: “Vậy chúng ta cùng nhau xem thử, ai là người có thể cười đến cuối cùng đây!”  

Mộ Hư cười nói: “Chúng ta mỏi mắt mong chờ!”  

Dứt lời, ông ta nhìn Diệp Huyên phía xa, sau đó xoay người rời đi.  

Các cường giả khác của Bạch Trú Thành cũng đồng loạt rời đi.  

Sau khi mấy người nhóm Mộ Hư rời đi, Hàn Giang nhìn về phía Diệp Huyên, ông ấy quan sát Diệp Huyên, sau đó cười nói: “Xưng hô thế nào?”  

Diệp Huyên đáp: “Diệp Huyên!”  

Hàn Giang ngây người: “Diệp… Diệp Huyên?”  

Diệp Huyên chớp mắt: “Tiền bối biết ta sao?”  

Hàn Giang trầm giọng đáp: “Đúng thế!”  

Diệp Huyên nhíu mày: “Sao có thể…” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.