*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tất nhiên chính là ám chỉ đội lính đánh thuê đứng thứ nhất!
Bạch Y đột nhiên nhìn về phía Diệp Huyên: “Diệp huynh, ngươi thấy thế nào?”
Nghe vậy, mọi người nhìn về phía Diệp Huyên, Diệp Huyên đang định nói chuyện, đúng lúc này, dường như hắn cảm nhận được cái gì, dứt khoát quay người biến mất khỏi điện.
Trong điện, mọi người đều ngỡ ngàng.
Xảy ra chuyện gì?
Trong điện, mấy người Bạch Y đưa mắt nhìn nhau, trên mặt tràn đầy nghi ngờ.
…
Ngoài điện, Diệp Huyên ngự kiếm lao nhanh, mà Tiểu Tháp trong cơ thể hắn đang lo lắng nói: “Tiểu chủ, mau, hướng sang trái, mau… ngươi nhanh lên đi…”
Diệp Huyên: “…”
…
Diệp Huyên ngự kiếm chạy như điên!
Sở dĩ hắn như vậy, đương nhiên là vì Tiểu Tháp rồi!
Đương nhiên, hắn cũng không biết Tiểu Tháp đã cảm nhận được gì, chỉ là điên cuồng gọi hắn lao về phía này.
Tuy hắn cảm thấy có chút khó hiểu, nhưng vẫn lựa chọn tin tưởng Tiểu Tháp, dù sao, tháo nhỏ dù không dựa dẫm được, nhưng sẽ không lấy chuyện như vậy ra trêu đùa!
Ngay lúc này, trước mặt Diệp Huyên đột nhiên xuất hiện một tấm chắn vô hình.
Diệp Huyên nhíu mày, đang định ra tay thì Tiểu Tháp vội nói: “Đừng ra tay!”
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Tiểu Tháp, rốt cuộc ngươi phát hiện ra gì?”
Tiểu Tháp thấp giọng nói: “Có người đang cầu cứu Tiểu Bạch!”
Diệp Huyên nhíu mày: “Cầu cứu Tiểu Bạch?”
Tiểu Tháp nói: “Đúng vậy! Ở trước mặt người cách không xa!”
Diệp Huyên nhìn phía xa, ở bên dưới trước mặt hắn là một cung điện màu trắng mờ ảo.
Diệp Huyên đang muốn tiến lên trước, lúc này không gian trước mặt hắn bỗng rung chuyển, ngay sau đó, một cô gái mặc giáp đen lại xuất hiện trước mặt hắn.
Không phải là loài người, mà là linh!
Còn là loại linh gì thì Diệp Huyên cũng không biết!
Cô gái nhìn Diệp Huyên, ánh mắt đầy địch ý.
Lúc này, ấn ký Thiên Đạo giữa mày Diệp Huyên đột nhiên sáng lên, nhìn thấy ấn ký Thiên Đạo này, cô gái chợt ngây người, sau đó hỏi: “Ngươi là?”