Diệp Huyên cười nói: “Ta là kiếm tu, ta nói sao làm vậy, chỉ cần ngươi giao ra Linh công chúa, chúng ta lập tức rút đi, tuyệt đối không khai chiến với Cổ tộc, hiện tại không đánh, sau này cũng không đánh, nói được làm được!”
Linh công chúa đột nhiên châm chọc: “Ngươi cho rằng ngươi như vậy, Cổ tộc sẽ tin ngươi sao? Ngươi...”
Diệp Huyên đột nhiên xoay người nhìn về phía Linh Thiên: “Linh Thiên trưởng lão, lấy Linh tổ ra thề, chỉ cần Cổ tộc giao Linh công chúa ra, chúng ta không chỉ không cần Tiểu Tháp, còn không khai chiến với Cổ tộc, lập tức rút đi, hơn nữa trong vòng mười năm, Linh tộc không tham gia vào bất cứ việc gì của lục giới!”
Diệp Huyên cười ha ha: “Uy hiếp ngươi? Cổ Minh tộc trưởng, nếu ngươi đã không muốn giao cô gái này ra, vậy chúng ta khai chiến!”
Nói xong, hắn nhẹ nhàng nâng ngón tay cái.
Xuy!
Kiếm Thanh Huyên đột nhiên chém ra!
Xa xa, Cổ Minh nheo mắt, ông ta chìa tay phải ra trước, sau đó nhẹ nhàng xoay tròn.
Ầm!
Trong nháy mắt, một lực lượng khủ ng bố trực tiếp chặn kiếm Thanh Huyên của Diệp Huyên lại.
Mà lúc này, Diệp Huyên đột nhiên nói: “Thúc dục đại trận!”
Linh Thiên lập tức nói ngay: “Khởi động đại trận!”
Lời vừa dứt, tất cả đại trận trên bầu trời Cổ tộc đều khởi động, từng hơi thở khủ ng bố tập trung khoá lấy Cổ giới!
Đại chiến hết sức căng thẳng!
Thật sự đánh nhau rồi!
Cổ Minh nhìn chằm chằm Diệp Huyên, mẹ nó, trong lòng ông ta cũng hết sức cạn lời, đây quả thực là một thằng lỗ mãng! Hai giới khai chiến, nói đánh là đánh, thằng nhãi này biết hai giới khai chiến có nghĩa là gì không? Hay là nói, thằng nhãi này cho rằng hai giới khai chỉ như trò chơi trẻ con?
Còn nữa, không phải ông ta cũng không từ chối sao?