*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thanh Nhi khẽ cười: “Bình thường thôi!”
Diệp Huyên có chút không hiểu: “Bình thường?”
Thanh Nhi quay người nhìn thành bên dưới, sau đó khẽ nói: “Huynh nhìn người đời ở đây, bọn họ vì kiếm sống, mỗi ngày dậy sớm sau đó đêm khuya quay về, trong một năm, gần như ngày nào cũng lặp lại buồn chán như vậy… Cuộc đời bọn họ là gì? Công việc, ăn uống, ngủ nghỉ. Ngày qua ngày, năm qua năm, cho đến khi hết đời”.
Nói rồi, nàng quay đầu nhìn Diệp Huyên: “Không chỉ bọn họ, vạn vật thế gian này căn bản đều đang không ngừng lặp lại, như mặt trời mọc rồi lặn, như thủy triều lên rồi hạ, như hoa nở rồi tàn… Lặp lại, vốn không phải chuyện xấu, mỗi lần lặp lại, tương đưong như một vòng luân hồi mới, cũng giống như một điểm khởi đầu mới”.
Diệp Huyên do dự chốc lát rồi nói: “Có thể nói đơn giản chút không?”
Nam Tư ở bên cạnh bỗng nói: “Chuyện này… Hình như đã nói rất đơn giản rồi! Ta đã nghe hiểu rồi, tiểu hữu, ngươi…”
Vù!
Lúc này, một thanh kiếm không biết từ đâu bay đến đâm thẳng vào miệng Nam Tư.
Ầm!
Sau ót Nam Tư lập tức phun ra máu.
Chính là kiếm Hành Đạo!
Nhưng, kiếm Hành Đạo không hề giết ông ta, mà chỉ cố định ông ta!
Vẻ mặt Nam Tư ngơ ngác.
Cô gái váy trắng lạnh lùng liếc nhìn Nam Tư: “Ngươi rất thông minh sao?”
Vẻ mặt Nam Tư vô cùng khó coi, lão tử có khi nào oan ức như vậy đâu chứ?
Nhưng, hắn không hề có suy nghĩ phản kháng nào!
Cô gái này, mạnh đến mức khiến người ta tuyệt vọng!
Cô gái váy trắng không quan tâm Nam Tư mà nhìn sang Diệp Huyên: “Kiếm tâm phân ra rất, rất nhiều loại, trong rất, rất nhiều loại lại phân ra rất nhiều tầng, trong rất nhiều tầng lại phân ra cảnh giới khác nhau…”
Nói đến đây, nàng do dự chốc lát, rồi nói: “Dùng lời khó nói rõ, nhưng huynh cũng không cần quan tâm những thứ này, ta đơn giản hóa cho ngươi chút, sau này huynh tu luyện ngưng thần, cứ làm theo lời ta nói, tạm thời không hiểu cũng không quan trọng, chúng ta có thể tu luyện xong trước, sau đó lại từ từ hiểu sau”.
Diệp Huyên: “…”
Nam Tư kia ở bên cạnh nghe thấy mà mắt trợn tròn, mẹ nó, có thể chơi được vậy sao?
Tu luyện như vậy có khác gì dối trá chứ?
Diệp Huyên ở bên cạnh khẽ gật đầu: “Được! Vậy sau này ta sẽ tu luyện ngưng thần!”