*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nghe thấy lời Tiểu Tháp nói, sắc mặt của Tu Di Không ở một bên lập tức trở nên khó coi.
Ông ta đã hiểu rồi!
Rõ ràng một người một tháp này đang bỡn cợt ông ta!
Tu Di Không bỗng nắm chặt tay phải, sau đó tung một chưởng băng về phía Diệp Huyên.
Ở nơi xa, Diệp Huyên vẫn vô cùng bình tĩnh, không hề có ý định ra tay.
Lúc này, Nam Tư đột nhiên chắn trước mặt Diệp Huyên, nghênh đón chưởng băng đang đánh tới.
Ầm!
Sức mạnh cường đại của hai bên vừa tiếp xúc, tinh không xung quanh lập tức sôi trào, sau đó bị hủy diệt, tiếp theo, hai người cùng tiến vào một vực sâu không gian thần bí.
Tu Di Không nhìn chằm chằm Nam Tư: “Nam Tư, ngươi làm cái gì đấy!”
Nam Tư quay đầu nhìn về phía Diệp Huyên, chờ hắn đưa ra chỉ thị.
Diệp Huyên cười nói: “Để ta!”
Nam Tư sửng sốt: “Diệp thiếu gia… Cậu, để cậu lên á?”
Diệp Huyên khẽ gật đầu, liếc Tu Di Không một cái, cười nói: “Để ta!”
Thật ra hắn đã muốn đánh một trận với cường giả Phá Giới Cảnh từ lâu rồi.
Bởi vì hiện giờ hắn cũng không biết chiến lực của mình thuộc cấp bậc gì, dù sao Hóa Tự Tại chắc chắn không phải đối thủ của hắn, mà hắn thì muốn nhìn thử xem mình có thể giết được cường giả Phá Giới Cảnh hay không.
Nam Tư do dự một lát mới nói: “Diệp thiếu gia, cậu chắc chắn chứ?”
Diệp Huyên cười đáp: “Yên tâm đi, nếu ta đánh không lại thì sẽ gọi người!”
Dứt lời, hắn liền bước về phía Tu Di Không.
Nam Tư ở một bên nghe thấy lời Diệp Huyên liền lộ ra vẻ mặt cứng đờ.
Gọi người?
Vừa nghĩ tới cô gái váy trắng vô cùng đáng sợ, y liền không khỏi sợ hãi!
Lúc này, Diệp Huyên lao tới trước mặt Tu Di Không, nhìn ông ta một lát rồi nói: “Ra tay thôi!”
Tu Di Không nhìn Diệp Huyên: “Không biết lượng sức!”