*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chạy!
Diệp Huyên quả thật không ngờ người phụ nữ kia lại cầm kiếm Thanh Huyên chạy mất!
Không thèm để ý mặt mũi luôn?
Lúc này, Tiểu Tháp trầm giọng hỏi: "Tiểu chủ, người phụ nữ kia chọn cách không biết xấu hổ như người rồi, làm sao giờ?"
Làm sao giờ?
Diệp Huyên câm nín.
Còn có thể làm sao?
Trong một nơi kỳ lạ như này, không có kiếm Thanh Huyên thì hắn y như là một con kiến!
Nói thật, giờ Diệp Huyên có chút sợ!
Bởi vì hắn đã không thể cảm giác được kiếm Thanh Huyên nữa!
Có điều, Diệp Huyên biết người phụ nữ kia chắc chắn sẽ trở về tìm mình, không có sự trao quyền của hắn thì nàng ta không thể nào sử dụng nó. Nhưng vấn đề là, trước khi nàng ta trở về tìm mình, mình phải làm sao trong khoảng thời gian đó đây?
Nếu gặp phải bốn người người không ra người, quỷ không ra quỷ ban nãy thì e rằng hắn sẽ xong đời!
Đúng lúc này, đằng xa bỗng vâng lên một âm thanh quỷ dị ớn lạnh!
Diệp Huyên nghe thấy âm thanh đó thì tê cả da đầu, xoay người bỏ chạy!
Hắn biết bốn tên người thối rữa kia đang đến đây!
Diệp Huyên chạy như điên, một lát sau, hắn đã đi vào một cánh rừng hoang vu hẻo lánh. Bên trong vô cùng âm u, xung quanh tỏa ra một luồng khí lạnh lẽo tận xương.
Tiểu Tháp bỗng nói: "Tiểu chủ, chỗ này hình như không phải là nơi người ở!"
Diệp Huyên ngó xung quanh, đúng lúc này, đằng xa chợt xuất hiện một đám người. Bọn họ giống như là một đội ngũ đón dâu, toàn bộ đều ăn mặc trường bào màu đỏ, còn khiêng một cái kiệu đỏ như máu!
Diệp Huyên nhìn thấy cảnh đó thì hơi đau đầu, mẹ nó, có cần phải làm một cách quỷ dị như vậy không?
Lúc này, bốn gã người thối rữa áo bào trắng chợt xuất hiện ở đằng sau Diệp Huyên. Diệp Huyên nhìn một trắng một đỏ kia mà vô cùng đau bi!
Bấy giờ, trong cái kiệu kia bỗng vang lên một giọng nói: "Hơi thở của người sống!"
Là giọng của phụ nữ!
Theo giọng nói đó vang lên, một cô gái đi ra, nàng ta mặc một bộ trường bào màu đỏ, đầu đội mũ phượng giống như một cô dâu sắp gả chồng!