Lương Nhân không nói gì, dẫn hắn đi đến trước cửa khách đi3m. Lúc này, chợt có một ông lão chắn trước mặt hai người.
Ông lão khàn khàn nói: "Lương Nhân cô nương, hắn không có tư cách tiến vào bên trong."
Diệp Huyên lập tức đen mặt.
Lương Nhân liếc Diệp Huyên: "Cho ta mượn kiếm một chút!"
Diệp Huyên trầm giọng nói: "Cô cứ thế vứt ta ở đây hả?"
Lương Nhân ngó Diệp Huyên: "Nơi này phải có thực lực mới vào được!"
Diệp Huyên dứt khoát đi đến trước mặt ông lão kia rồi nhìn thẳng vào ông ta hỏi: "Có phải là ông cảm thấy ta rất yếu?"
Ông lão nhìn Diệp Huyên đáp: "Đúng vậy!"
Diệp Huyên mở tay ra, kiếm Thanh Huyên lập tức xuất hiện trước mặt ông lão: "Đây là một thanh kiếm do chính ta tạo ra, ông nhìn giúp ta xem có vấn đề gì không."
Lương Nhân liếc Diệp Huyên, giờ nàng ta coi như đã hiểu được cái gì gọi là mở mắt nói dối.
Tên này nói dối mà không thấy đỏ mặt ư?
Khi ông lão nhìn thấy kiếm Thanh Huyên thì lập tức biến sắc.
Hiển nhiên, ông ta đã cảm giác được sự phi phàm của nó.
Diệp Huyên lại nói: "Ông đừng xem không, nào, sờ một chút cảm giác thử xem!"
Hắn nói xong bèn đặt kiếm Thanh Huyên và tay ông lão.
Ông lão chần chờ một lát rồi thử cảm giác, vừa cảm giác thì bỗng dưng có một thanh kiếm không biết chui ra từ đâu bay tới. Sau đó, ông ta còn chưa kịp phản ứng đã bị nó xuyên thủng trán!
Vèo!
Ông lão trực tiếp bị đóng đinh tại chỗ không thể nhúc nhích!
Ngơ ngác!
Ông ta mở to hai mắt, đầu óc trống rỗng.
Mình bị sao vậy?
Bên cạnh, Lương Nhân liếc nhìn tinh không đằng xa, trong mắt lóe lên vẻ nghiêm trọng.
Thanh kiếm này bay đến từ trong tinh không nhưng nàng ta lại không biết người rút kiếm đang ở đâu!
Nàng ta như nghĩ đến gì đó bỗng nhìn về phía Diệp Huyên, trước đó tên này còn bảo mình cảm giác nó thử xem...