*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lương Nhân nghĩ vậy không kiềm được lạnh lùng liếc Diệp Huyên một cái, nhân loại này đúng là xấu xa gian trá.
Thực ra, lúc này Diệp Huyên cũng có chút kinh ngạc.
Bởi vì hắn không Thanh Nhi lại bỗng dưng ra tay, trước đó chẳng phải muội ấy cũng không ở đây sao?
Bấy giờ, ông lão kia chợt run rẩy nói: "Các hạ... cái này..."
Diệp Huyên chần chờ rồi rút kiếm Hành Đạo ra, vừa định cất đi thì nó đã hóa thành một luồng kiếm quang biến mất ở phía chân trời.
Diệp Huyên nhìn ông lão trước mặt hỏi: "Ta có thể đi vào không?"
Ông lão vội vàng nói: "Được! Đương nhiên là được rồi!"
Diệp Huyên ngó Lương Nhân: "Đi thôi!"
Hai người đi về phía khách đi3m, trên đường Lương Nhân bỗng hỏi: "Chẳng phải ngươi đã nói là không gọi người à?"
Diệp Huyên liếc Lương Nhân: "Ta có gọi đâu, là chính ông ta cảm ứng đó chứ!"
Lương Nhân im lặng rồi nói: "Ngươi đúng là một thiên tài!"
Diệp Huyên: "..."
Sau khi đi vào, Diệp Huyên phát hiện bên trong chỉ có khoảng mười căn phòng, trước mỗi căn đều có một cái trận pháp cực kỳ kh ủng bố.
Diệp Huyên nhìn về phía Lương Nhân, Lương Nhân nhàn nhạt nói: "Lên lầu!"
Nàng ta nói xong bèn dẫn Diệp Huyên lên lầu, sau khi lên Diệp Huyên lại hỏi tiếp: "Lương Nhân, cô mượn kiếm làm gì?"
Lương Nhân lạnh nhạt đáp: "Chém một người!"
Nàng ta nói xong ngừng lại rồi nói tiếp: "Nhưng ta đã đổi ý!"
Diệp Huyên đang định hỏi thì bấy giờ có một giọng nói tràn đầy chế giễu vang lên từ trên lầu: "Đây chẳng phải là kẻ thua cuộc Lương Nhân à? Sao, lại đến tìm ngược hả?"
Diệp Huyên theo tiếng nhìn sang, cách đó không xa có một cô gái váy đen đang ngồi, treo eo còn đeo một thanh đao.