Tiểu Tháp lầm rầm: “Tiểu chủ quên mất định luật người không ngầu được quá ba ngày rồi hả?"
Diệp Huyên cười ha hả: “Lần này tuyệt đối sẽ khác”.
Giọng nói tràn đầy tự tin.
Tiểu Tháp muốn nói lại thôi.
Diệp Huyên cười hỏi: “Sao? Không tin à?"
Tiểu Tháp thở dài: “Tiểu chủ vẫn nên khiêm tốn chút đi”.
Diệp Huyên lại cười: “Người không cuồng ngạo, uổng tuổi thiếu niên!"
Tiểu Tháp: “...”
Diệp Huyên biến mất ở cuối tinh không.
Lương Nhân cũng đang tu luyện trong Tiểu Tháp với những bước tiến bộ vượt bậc.
Dù sao nàng ta cũng đang tu luyện trong Tiểu Tháp, quan trọng nhất là có hơn một trăm tinh mạch, linh khí dư thừa.
Không lâu sau, Diệp Huyên dừng lại trước một tòa thành to lớn giữa tinh không.
Hắn nhìn lên, thấy ba chữ Hướng Nguyên Thành thật lớn trên cổng.
Diệp Huyên vừa đi đến trước cổng thành thì thấy một cô gái đi ra. Nàng ta mặc váy dài màu tím, bên hông thắt đai lưng cũng màu tím, để lộ vòng eo nhỏ yêu kiều.
Hai người chỉ còn một chút nữa là lướt qua nhau.
Cô gái bỗng dừng lại, quay đầu hỏi: “Diệp công tử?"
Diệp Huyên cũng dừng bước: “Cô biết ta?"
Cô gái gật đầu.
Diệp Huyên cười hỏi: “Cô là người Chu tộc?"
Cô gái ngẩn ra, hiển nhiên không ngờ hắn sẽ hỏi vậy.
Nàng ta chính là Chu Tân.
Chu Tân cũng sảng khoái gật đầu thừa nhận.
Diệp Huyên nhìn bốn phía: “Không cảm nhận được cường giả khác, cô đến đây một mình?"
Chu Tân mỉm cười: “Có thể trò chuyện riêng cùng công tử trong một chốc không?"
Diệp Huyên gật đầu: “Được”.
Chu Tân: “Công tử theo ta”.
Nàng ta xoay người đi vào thành.
Trên đường, Chu Tân khẽ nói: “Nơi này vốn tên là Đế Hưng, từng là đô thành của một siêu Đế quốc. Nhưng Đế quốc ấy bị diệt trong một đêm, nơi này rơi vào tay Chu tộc chúng ta”.