Chu Tân đột nhiên cất lời: “Các hạ, nếu không phải vì kiếm tu đó thì sao Thương Khâu Quốc…”
Nói đến đây, đồng tử nàng chợt co rút.
Thương Khâu Quốc đã bị huỷ diệt ư?
Không hề!
Chẳng những không bị huỷ diệt mà còn trở nên mạnh hơn.
Dựa theo ghi chép lịch sử cổ đại, khi xưa Thương Khâu Quốc không có nhiều Mệnh Huyền Cảnh thế này.
Mà bây giờ, Thương Khâu Quốc lại có tới bốn mươi chín Mệnh Huyền Cảnh, lại thêm Đế Minh đứng đầu, vậy nghĩa là có năm mươi Mệnh Huyền Cảnh.
Đội hình này phải nói là vô cùng kinh khủng.
Lúc này, Đế Minh chợt nói: “Xem ra các ngươi rất khó hiểu!”
Chu Tân khẽ gật đầu: “Đúng là hơi khó hiểu, vì theo nhưng chúng ta biết thì Thương Khâu Quốc của ông không có nhiều Mệnh Huyền Cảnh đến thế”.
Đế Minh cười nói: “Đúng là ngày xưa không nhiều”.
Nói rồi ông ta nhìn những người phía sau, mỉm cười bảo: “Chúng ta từ bỏ hầu hết những người ở đất nước của mình, tập trung tài nguyên rồi cung cấp cho những người xuất sắc nhất Thương Khâu Quốc sử dụng, hiểu chứ?”
Chu Tân hơi nhíu mày: “Từ bỏ hầu hết tộc nhân?”
Đế Minh gật đầu: “Đúng thế!”
Chu Tân im lặng.
Trong lòng chấn động!
Từ bỏ hầu hết tộc nhân, điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là nhóm Đế Minh cướp đoạt hết toàn bộ tài nguyên, sau đó bỏ rơi người của Thương Khâu Quốc, cuối cùng tập trung những tài nguyên đó cho những người yêu nghiệt nhất Thương Khâu Quốc này…
Kết quả là gì?
Kết quả là sau ngần ấy năm, toàn bộ người tu luyện bình thường của Thương Khâu Quốc đều đã chết, mà những người phía sau Đế Minh này thì tiến thêm một bước, đạt tới Mệnh Huyền!
Tàn nhẫn!
Chu Tân nhìn đám Đế Minh, không nói gì.
Lúc này Diệp Huyên chợt hỏi: “Vậy đại ca ta và các ông là thế nào?”
Đế Minh nhìn Diệp Huyên, cười đáp: “Ban đầu hắn tới Thương Khâu Quốc của ta, muốn đấu đơn với ta nhưng ta đang bế quan, vì vậy ta bảo hắn chờ ta một thời gian. Nhưng có vẻ hắn có chuyện gì đó nên chỉ để lại một luồng kiếm khí rồi đi luôn! Sau đó nói với ta, sau này nếu ta xuất quan, chỉ cần phá huỷ kiếm khí của hắn thì hắn sẽ xuất hiện. Mà bây giờ ta vừa xuất quan, đang định phá huỷ kiếm khí của hắn thì ngươi tới”.
Diệp Huyên cạn lời.
Mẹ kiếp!
Quá trùng hợp!
Đế Minh nhìn Diệp Huyên, cười nói tiếp: “Nếu ngươi nói ngươi là huynh đệ kết nghĩa của hắn thì ta sẽ đấu với ngươi trước, tìm hắn với tìm ngươi cũng không có gì khác biệt”.
Mặt Diệp Huyên đen sì, chết tiệt, khác biệt hơi lớn đấy!
Đế Minh đang chuẩn bị ra tay thì Diệp Huyên lên tiếng: “Chẳng phải huynh ấy để lại cho ông một luồng kiếm khí sao? Ông đánh với kiếm khí của huynh ấy trước đi”.