Mà lúc này, một giọng nói chợt vang lên từ bên cạnh: “Không ngờ kiếm khí hắn để lại lại mạnh đến vậy… Đúng là khiến người khác ngạc nhiên”.
Diệp Huyên quay đầu nhìn, cách đó không xa có một người đàn ông chậm rãi đi tới.
Người đó chính là Đế Minh.
Diệp Huyên nheo mắt: “Phân thân!”
Đế Minh khẽ gật đầu: “Vừa rồi là phân thân của ta”.
Phân thân!
Đế Minh nhìn Diệp Huyên: “Con át chủ bài duy nhất của ngươi mất rồi”.
Lúc này, Diệp Huyên chợt mở lòng bàn tay, trong lòng bàn tay hắn lại xuất hiện một luồng kiếm khí khác.
Là kiếm khí của người đàn ông áo xanh!
Khi nhìn thấy kiếm khí này, vẻ mặt Đế Minh cứng đờ.
Diệp Huyên nhìn Đế Minh, cười bảo: “Ta vẫn còn! Vừa nãy là của đại ca ta, lần này là của phụ thân ta”.
Đế Minh nhìn Diệp Huyên với vẻ mặt cực kỳ khó coi.
Chết tiệt!
Ông ta gặp phải con ông cháu cha à?
Diệp Huyên nhìn Đế Minh: “Lần này ông cũng là phân thân à?”
Đế Minh im lặng.
Để tiêu hao kiếm khí của kiếm tu đó, ông ta đã hy sinh quá nhiều, dù là người khổng lồ vừa nãy hay long ỷ lúc sau thì đều là bảo vật của Thương Khâu Quốc! Nhất là phân thân kia, ông ta tu luyện gần nghìn vạn năm mới luyện ra được!
Nhưng tất cả đều bị kiếm khí vừa nãy phá huỷ!
Mà bây giờ trong tay Diệp Huyên vẫn còn kiếm khí khác!
Nét mặt Đế Minh cực kỳ khó coi.
Diệp Huyên cười bảo: “Còn đánh nữa không?”
Đế Minh nhìn hắn: “Không đánh nữa”.
Diệp Huyên cười khẽ: “Vậy ta đi đây”.
Đế Minh gật đầu: “Được”.
Diệp Huyên quay sang nhìn Chu Tân: “Chúng ta đi thôi”.
Chu Tân khẽ gật đầu.
Hai người quay lưng bỏ đi.
Lúc này, Đế Minh đột nhiên nói: “Tiểu tử, có muốn hợp tác không?”
Diệp Huyên quay đầu nhìn Đế Minh: “Hợp tác?”
Đế Minh gật đầu: “Ta biết một Bí Cảnh thượng cổ, ở đó có một thần vật tên Vũ Trụ Thư, ngươi có hứng thú không?”
Diệp Huyên hơi nhíu mày: “Vũ Trụ Thư?”
Lúc này Chu Tân ở bên cạnh đột nhiên trịnh trọng nói: “Vũ Trụ Thư…”