*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lúc này, Diệp Huyên mở lòng bàn tay, nhẫn chứa đồ của chàng trai kia bay vào tay hắn, hắn nhìn thoáng qua, bên trong đó chỉ có một bản đồ.
Bản đồ?
Diệp Huyên nhíu mày, hắn nhìn người đàn ông áo bào đen phía xa: “Đây là bản đồ gì vậy?”
Người đàn ông nhìn Diệp Huyên, không nói một lời.
Diệp Huyên cười nói: “Ta không thích hỏi lại lần thứ hai!”
Người đàn ông áo bào đen trầm giọng nói: “Bản đồ của di tích Thần Vương!”
Di tích Thần Vương!
Diệp Huyên im lặng một lát rồi gật đầu: “Biết rồi! Bây giờ bản đồ này đã thuộc về Đệ Nhị tộc ta! Ngươi có ý kiến gì không?”
Người đàn ông nhìn Diệp Huyên, sau đó lắc đầu, lúc này, gã ta vô cùng khiếp sợ.
Tại sao Đệ Nhị tộc lại biết đến chuyện bản đồ?
Người đàn ông này xuất hiện ở đây không phải trùng hợp, mà là đã có dự tính từ trước!
Diệp Huyên xoay người rời đi, chẳng mấy chốc đã biến mất ở cuối chân trời.
Sau khi Diệp Huyên đi không lâu, một ông lão xuất hiện, ông lão nhìn người đàn ông, trầm giọng hỏi: “Lý Phong, bản đồ kia đâu?”
Người đàn ông tên Lý Phong trầm giọng nói: “Bị người của Đệ Nhị tộc cướp đi rồi!”
Đệ Nhị tộc!
Ông lão nhíu mày: “Sao Đệ Nhị tộc lại biết đến chuyện của bản đồ?”
Lý Phong lắc đầu: “Ta không biết, hắn vừa mới giết người của Tiên gia…”
Ông lão nói với giọng điệu nặng nề: “Còn giết cả người của Tiên gia…”
Nói đến đây, ông ta nhìn Lý Phong: “Nhưng lại không giết ngươi sao?”
Lý Phong gật đầu.
Ông lão im lặng một lúc rồi nói: “Người này muốn gán tội cho Đệ Nhị tộc!”
Lý Phong nhìn ông lão: “Sao lại thế?”
Ông lão bình tĩnh giải thích: “Nếu hắn thật sự là người của Đệ Nhị tộc thì ngươi có thể còn sống chắc! Sở dĩ hắn không giết ngươi là vì muốn gán tội cho Đệ Nhị tộc!”
Lý Phong im lặng một lát rồi nói: “Vậy phải làm sao đây?”