Diệp Huyên vươn tay gọi kiếm Thanh Huyên trở về, cười nói: “Các hạ, cuộc so tài chấm dứt ở đây thôi”.
Nói xong hắn xoay người, biến mất ở cuối tinh không.
Đệ Nhị Viêm kia cũng không ngăn cản.
Sau đó, có một lão già xuất hiện bên cạnh Đệ Nhị Viêm,
Người này cũng đã đến Trụ Tâm Cảnh.
Lão ta lạnh lùng dõi theo phương hướng Diệp Huyên biến mất: “Vì sao không ngăn hắn lại?"
Đệ Nhị Viêm hỏi: “Ngươi đã thấy một kẻ yêu nghiệt đến vậy bao giờ chưa?"
Lão già nghe vậy thì sửng sốt.
Đệ Nhị Viêm lắc đầu: “E rằng ngay cả siêu yêu nghiệt Tăng Phàm của Tăng Môn cũng không bằng hắn”.
Lão già: “Ý ngươi là kẻ này có người chống lưng?"
Đệ Nhị Viêm gật đầu: “Có lẽ là một thế lực lớn mà chúng ta không biết đến. Ngươi nhìn xem những thần thông và kiếm kỹ hắn thi triển khi giao đấu với ta, căn bản không thuộc về thế giới này. Nhất là chiêu kiếm Trảm Tương Lai và thanh kiếm trong tay hắn...”
Ánh mắt ông ta trở nên nặng nề.
Lão già khẽ lắc đầu: “Nhưng hắn giết Tiên Nhi!"
Đệ Nhị Viêm nhìn sang: “Vì sao hắn dám giết?"
Lão già im lặng.
Sao lão ta lại không hiểu ý Đệ Nhị Viêm cho được. Đơn giản thôi, sở dĩ Diệp Huyên dám giết Đệ Nhị Tiên là vì hắn căn bản không sợ Bất Nhị Tộc.
Đệ Nhị Viêm lại hỏi: “Vì sao hắn dám một thân một mình đến Bất Nhị Tộc ta?"
Lão già: “Chẳng lẽ cứ thế bỏ qua?"
Đệ Nhị Viêm: “Việc cần làm trước mắt là xác định lai lịch của hắn. Trước khi làm rõ, không ai được phép đụng vào hắn”.
Sau đó ông ta rời đi.
Lão già không phát hiện ra lòng bàn tay phải của Đệ Nhị Viêm đã in hằn một vết kiếm sâu.
Lão ta nhìn về phương xa rồi rời đi.
...
Rời khỏi Bất Nhị Tộc rồi, Diệp Huyên tìm một vùng vũ trụ an tĩnh, tiến vào Tiểu Tháp, ngồi xếp bằng xuống, nhắm mắt lại.
Trụ Tâm Cảnh.
Nói hắn không kích động là giả.
Bởi vì hắn đã nhận ra mình có khả năng đánh một trận với cường giả Trụ Tâm Cảnh cao cấp nhất vũ trụ này, tuy vẫn không hoàn toàn nắm chắc phần thắng.
Hắn còn phải tiếp tục đề cao Trảm Mệnh và Trảm Tương Lai.
Đặc biệt là khi Lưu Thệ Chi Lực của Trảm Mệnh đã không còn tác dụng gì với Trụ Tâm Cảnh nữa.