Tăng Phàm chần chừ: “Tiền bối để lại di tích nơi này, hẳn là có tâm nguyện gì chưa hoàn thành. Nếu tiền bối không ngại, vãn bối sẵn sàng ra sức”.
Thần Vương kia bất thình lình mở bừng mắt.
Tăng Phàm thấy vậy thì thi lễ với vẻ mặt kính trọng lại không hề thấp kèm.
Thần Vương quan sát y hồi lâu mới nói: “Không tệ”.
Tăng Phàm lại thi lễ.
Diệp Huyên lên tiếng: “Tiền bối nhìn ta thử xem!"
Thần Vương đưa mắt sang, vừa nhìn thấy hắn thì đôi mày cau lại, một hồi sau mới thì thầm: “Người trẻ tuổi, ngươi không đơn giản”.
Diệp Huyên mỉm cười.
Thần Vương: “Hai ngươi đến đây vì truyền thừa của ta?"
Tăng Phàm gật đầu.
Diệp Huyên lại lắc đầu.
Thấy hai người kia nhìn sang, hắn cười: “Ta đến đây chỉ là để chiêm ngưỡng phong thái của tiền bối, không có ý tranh đoạt truyền thừa. Được nhìn thấy tiền bối với ta đã là đủ rồi, truyền thừa gì đó...”
Hắn quay sang nhìn Tăng Phàm, cười: “Cứ để lại cho Tăng Phàm huynh đi”.
Sau đó xoay người rời đi.
Tăng Phàm cau mày, cảm giác có gì đó không đúng.
Thần Vương nhìn theo Diệp Huyên với nụ cười sâu xa trên môi.
Thú vị.
Diệp Huyên đi về phía cửa, ngoài mặt thì bình tĩnh nhưng trong lòng lại đang hò hét: Gọi lại đi! Gọi ta lại đi!
Ấy vậy mà Thần Vương không hề lên tiếng, để mặt hắn rời đi.
Diệp Huyên sượng ngắt.
Má!
Sao lão Thần Vương này không làm theo lẽ thường?
Chẳng lẽ phải đi thật?
Làm sao cam tâm?
Cả Thần Vương và Tăng Phàm phía sau đều đang nhìn theo hắn, trên môi Thần Vương vẫn là nụ cười nhàn nhạt thâm sâu.
Tăng Phàm thì lại nhíu mày. Không phải người này muốn đi sao? Rề rà thế làm gì? Không nhanh cái chân lên được à?
Diệp Huyên đã đi đến cửa.
Khi hắn chuẩn bị đặt chân ra ngoài, kiếm Thanh Huyên trong tay bỗng rơi ra.
Ù!
Một tiếng kiếm minh nho nhỏ vang lên.
Diệp Huyên: “Ấy chết, rơi kiếm!"
Hắn nhặt lên rồi rút nó ra ngắm nghía, sau lưng toát mồ hôi, thầm nghĩ may mà kiếm không bị gì.