*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Huyên tò mò đánh giá cây cột trụ trước mặt.
Bên trong nó sẽ là gì đây?
Hắn dùng thần thức rà quét một phen, sau đó phát hiện thần thức không thể nhìn thấy bên trong trụ.
Diệp Huyên giật mình.
Có bất thường!
Hắn nhẹ nhàng vung kiếm Thanh Huyên lên.
Rắc!
Cây trụ lập tức nứt ra, có tiếng rít khẽ thoát ra ngoài.
Vật sống?
Diệp Huyên ngây ngẩn.
Nhóm Tăng Vô cũng bất ngờ.
Sau đó cột trụ bỗng dưng vỡ ra, để một con yêu thú lao ra ngoài.
Trông nó như loài chim ưng, toàn thân phủ màu xanh đậm, đồng tử đỏ như máu, thân thể thoắt ẩn thoắt hiện, kỳ lạ vô cùng.
Diệp Huyên cau mày. Yêu thú gì đây?
Tăng Vô bỗng run rẩy cất giọng: “Phong Hồn Thú!"
Diệp Huyên nhìn ông ta: “Phong Hồn Thú?"
Sắc mặt Tăng Vô trông trầm trọng vô cùng: “Theo lời kể lại, đã có tứ đại thần thú và tứ đại cổ thú tồn tại khi Cổ Vũ Trụ ra đời, Phong Hồn Thú này chính là một trong số đó. Nó còn có tên gọi Phong Trung Truy Hồn, tốc độ được xếp vào hàng nhanh nhất trong thiên địa”.
Phong Hồn Thú!
Diệp Huyên nhìn yêu thú, thầm hỏi trong lòng: “Tiểu Tháp, nó và Nhị Nha ai mạnh hơn?"
Sau một hồi im lặng, Tiểu Tháp mới nói: “Trước mắt chỉ có Tam Kiếm mới phá được lớp phòng ngự của Nhị Nha, Tiểu chủ nói xem ai mạnh hơn?"
Diệp Huyên: “...
Tiểu Tháp: “Nhưng mà yêu thú này cũng mạnh lắm! Hình như còn đạt đến Trụ Tâm Cảnh rồi, mà ở cùng cấp bậc thì yêu thú mạnh hơn con người. Người có thể thu phục nó xem, biết đâu lại được một trợ thủ đắc lực”.
Diệp Huyên: “Thu phục cách nào?"
Tiểu Tháp: “Người giỏi dụ lắm mà, dụ nó đi!"
Diệp Huyên đen mặt.
Con Phong Hồn Thú kia cũng không làm ra động tĩnh gì mà chỉ lẳng lặng nhìn hắn chăm chú.
Diệp Huyên suy nghĩ một hồi rồi nói: “Ngươi đi theo ta không?"
Phong Hồn Thú nhìn