Tiểu Tháp: “Ta nói nếu có ngày Tiểu chủ chết thì toàn bộ máu đều là của nó”.
Sắc mặt Diệp Huyên cứng lại.
Bên kia, Tăng Vô hỏi sau một hồi chần chừ: “Chúng đều bằng lòng đi theo Diệp công tử sao?"
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng vậy”.
Sắc mặt Tăng Vô trở nên quái đản.
Diệp Huyên cười hỏi: “Sao vậy?"
Tăng Vô: “Diệp công tử, tứ đại cổ thú này còn có tên gọi tứ đại hung thú. Phàm là ở gần chúng đều sẽ không gặp được thiện quả”.
Diệp Huyên nghe vậy thì cau mày.
Tiểu Tháp nói: “Đừng bận tâm việc này, Nhị Nha còn là ác thú trong thiên địa cơ, mà chúng ta đâu có...”
Nó chợt im bặt như nghĩ đến điều gì.
Diệp Huyên tò mò: “Thế nào?"
Tiểu Tháp hạ giọng: “Má, ta quên mất một điều. Nhị Nha là ác thú đứng đầu thiên địa, sẽ tiếp tục tồn tại chừng nào thế gian này còn ác niệm”.
Diệp Huyên: “Thì sao? Có vấn đề gì à?"
Tiểu Tháp: “Sở dĩ chúng ta có thể đi cùng nàng mà không gặp vấn đề gì là nhờ vào chủ nhân mạnh mẽ, có thể trấn áp mọi chuyện xấu, nhưng vấn đề là Tiểu chủ... Tuy thực lực người rất mạnh, nhưng căn cứ theo định luật ba ngày, ta cảm thấy người sắp gặp xui rồi”.
Diệp Huyên: “...”
Tiểu Tháp: “Ta nghĩ Tiểu chủ nên chuẩn bị tâm lý đi”.
Diệp Huyên cười ha hả: “Ngươi yên tâm, lần này Tiểu chủ của ngươi sẽ không bị người khác lôi ra đánh nữa đâu. Khắp trời đất này, ta tuy không dám nói là người vô địch dưới Tam Kiếm, nhưng dưới họ hẳn cũng không có mấy đối thủ xứng tầm với ta, mà có thì ta cũng đâu xui đến mức gặp phải chứ hả?"