*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Huyên cười khà khà rồi đi đến cây cột trụ kế tiếp, quan sát nó một chút rồi cũng dùng kiếm vạch nhẹ qua.
Rắc!
Trụ nứt vỡ.
Diệp Huyên nhìn những cây trụ trước mặt mà cảm thấy chút khiếp sợ, bởi vì chúng cực kỳ kiên cố, nếu không có kiếm Thanh Huyên thì hắn chưa chắc có thể phá chúng.
Nghĩ vậy, hắn bèn thu những mảnh vỡ vào.
Để đấy sau này rèn chiến giáp.
Sau đó hắn nhìn cây trụ vừa vỡ ra, bất ngờ nhìn thấy một đôi mắt tựa như dung nham
Diệp Huyên hết hồn.
Đứng trước mặt hắn là một cô gái mặc chiếc váy đỏ rực như lửa và mái tóc như những sợi tơ cháy bỏng, tản ra khí tức nóng rẫy.
Đặc biệt là đôi mắt như được tạo thành từ dung nham, hệt như hai hòn lửa cháy hừng hực, trông đáng sợ vô cùng.
Diệp Huyên nhìn ả ta một hồi rồi đánh mắt sang Tăng Vô. Ông ta do dự một lát rồi lắc đầu: “Chưa từng gặp”.
Diệp Huyên: “...”
Khi cô gái này xuất hiện, Phong Hồn Thú và Thần Hầu đều đồng loạt cúi đầu, tỏ ý thần phục.
Diệp Huyên do dự nhìn cô gái, khẽ cong ngón tay để một giọt máu bay đến. Đối phương liếc nhìn nó, một khắc sau bất thình lình bước tới trước, tung cú đấm thẳng vào ngực Diệp Huyên.
Với tốc độ không thể hình dung nổi.
Diệp Huyên chưa kịp phản ứng lại đã ăn trọn một quyền.
Ầm!
Hắn thoắt cái nhảy vào một vực sâu thời không nào đó, tuy thân xác vẫn còn nguyên vẹn nhưng khóe môi đã tràn ra một dòng máu.
Khi hắn vừa dừng lại, đã có một bàn tay vươn tới bóp lấy cổ họng, nhấc hắn lên cao.
Tiểu Tháp lên tiếng: “Ta đã bảo người chuẩn bị tâm lý rồi mà người không tin. Má ơi, người thật sự là không thể nào ngầu quá ba ngày được luôn á... Thôi chấp nhận đi”.
Diệp Huyên: “...”
Tiểu Tháp: “Sao còn chưa đánh lại?"
Sau một hồi im lặng, Diệp Huyên mới đáp: “Còn phải đợi kiếm bay thêm chút”.
Tiểu Tháp: “...”
Còn phải bay thêm chút nữa!
Khi cô gái kia ra tay cũng là lúc Diệp Huyên thi triển Nhất Kiếm Trảm Tương Lai.