Thần Chiêu khẽ nói: “Đúng như ngươi nói, chúng ta bị nhốt ở đây, mà Thần Vương kia chỉ là một kẻ trông giữ. Sau lưng gã còn có một thế lực mà ngươi không thể trêu vào. Ngươi giết một tia thần hồn của gã, lại thả chúng ta ra xem như đang gây hấn với thế lực kia, ngươi căn bản không biết mình sắp phải đối mặt với những gì đâu”.
Diệp Huyên im lặng một hồi rồi hỏi: “Có thể nói một chút về thế lực kia không?"
Thần Chiêu: “Ngươi đã từng nghe về Yêu Giáo chưa?"
Yêu Giáo?
Diệp Huyên lắc đầu: “Chưa từng”.
Thần Chiêu không nói gì trong một lúc, đoạn xòe tay để một chiếc nhẫn chứa đồ bay đến trước mặt hắn: “Trong này có yêu đan ta từng thu thập, xem như trả ơn ngươi đã cứu ta”.
Nàng ta nói xong thì rời đi.
Diệp Huyên hỏi: “Liệu bọn họ có bỏ qua cho cô không?"
Thần Chiêu lắc đầu: “Không”.
Diệp Huyên: “Bọn họ cũng sẽ không tha cho ta, đã vậy chúng ta hoàn toàn có thể hợp tác, cô thấy sao?"
Thần Chiêu nhìn hắn: “Thần Chiêu ta sẽ không thần phục yêu thú, cũng không đi theo nhân loại”.
Nàng ta toan rời đi.
Diệp Huyên đã xuất hiện trước mặt, cười nói: “Chúng ta sang chỗ khác nói chuyện”.
Sau đó lập tức đưa nàng ta vào Tiểu Tháp.
Đồng tử Thần Chiêu rụt lại khi bước vào, hiển nhiên đã nhận ra sự đặc biệt của thời không bên trong.
Diệp Huyên chưa kịp mở miệng thì nàng ta đã cướp trước: “Ban nãy ngươi vừa nói gì?"
Diệp Huyên ngẩn ra: “Sang chỗ khác nói chuyện”.
Thần Chiêu lắc đầu: “Câu trước đó”.
Diệp Huyên: “Chúng ta hợp tác...”
Thần Chiêu đáp ngay tắp lự: “Được!"
Diệp Huyên ngớ người.
Tiểu Tháp lên tiếng: “Vả mặt đau ghê luôn”.
Diệp Huyên hỏi Thần Chiêu: “Ta tưởng cô không đi theo nhân loại?"
Nàng ta hờ hững đáp: “Còn tùy người”.
Diệp Huyên: “...”
Thần Chiêu lại nói: “Ngươi thả con yêu thú còn lại ra đi”.
Diệp Huyên gật đầu, rời khỏi Tiểu Tháp rồi vung kiếm lên với cây cột trụ còn lại.
Rắc!
Trụ vỡ ra.
Lại một con yêu thú bước ra.
Thân hình như vượn, dáng đi thẳng, toàn thân cuồn cuộn cơ bắp, tràn đầy sức mạnh.