Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 8540



Không lâu sau, không gian nơi Diệp Huyên đang đứng đột nhiên run lên, ngay sau đó, không gian như bị cây kéo cắt ra, tiếp đó một người đàn ông mặc áo bào trắng bước tới.  

Sau khi người đàn ông đi ra, hắn ta nhìn xung quanh rồi hơi cau mày.  

Một lúc lâu sau, người đàn ông xoè lòng bàn tay, trong tay xuất hiện một lệnh bài, tiếp đó, lệnh bài biến mất.  

Khi lệnh bài biến mất, người đàn ông khẽ nói: “Ra ngoài đi”.  

Không có phản ứng.  

Người đàn ông quay đầu nhìn về phía bên phải: “Ra đi!”  

Vẫn không có phản ứng.  

Người đàn ông khẽ lắc đầu: “Thiếu niên cầm kiếm, mặc trường bào màu xanh”.  

Lúc này, một người đàn ông chậm rãi bước ra.  

Người đàn ông không ai khác, chính là Diệp Huyên.  

Thật ra hắn chưa từng rời đi, hắn đang chờ, chờ cường giả của Yêu Giáo tới, vì hắn biết cường giả của Yêu Giáo chắc chắn sẽ tới.  

Diệp Huyên nhìn người đàn ông: “Ngươi phát hiện ra ta rồi”.  

Người nọ quan sát Diệp Huyên: “Tuy cảnh giới của ngươi thấp, nhưng thực lực rất mạnh, ngươi không đi con đường tầm thường”.  

Diệp Huyên cười: “Đúng thế”.  

Đối với hắn, có thể kéo dài thì kéo dài, vì kiếm của hắn phải bay một lúc.  

Người đàn ông im lặng một lúc rồi bảo: “Ta không còn sống được nữa đúng không?”  

Diệp Huyên nheo mắt.  

Người đàn ông nhìn bao kiếm trong tay Diệp Huyên, nhẹ giọng nói: “Ngươi dám chờ ta ở đây chứng minh rằng người tự tin có thể giết được ta, mà trong bao kiếm của ngươi không có kiếm, nghĩa là ngươi đã xuất kiếm, đúng không?”  

Diệp Huyên sầm mặt.  

Chết tiệt!  

Gặp phải cao nhân rồi.  

Nếu đối phương có phòng bị thì Nhất Kiếm Trảm Tương Lai của hắn rằng rất khó giết được đối phương.  

Nếu Trảm Tương Lai không giết được đối phương thì hắn sẽ gặp nguy hiểm.  

Lúc này, người đàn ông chợt cười bảo: “Ngươi im lặng, ánh mắt cụp xuống, tay trái cầm bao kiếm còn siết chặt… Đây là biểu hiện của vẻ cảnh giác, tức là ngươi bắt đầu đề phòng ta, hay nói cách khác, bây giờ ngươi không còn tự tin nhát kiếm mình vừa xuất ra khi nãy có thể lấy mạng được ta nữa!”  

Diệp Huyên nhìn người đàn ông, cười khẽ: “Ngươi vừa tới đã lấy lệnh bài ra, nếu ta đoán không nhầm thì ngươi đang gọi người, mà sở dĩ ngươi gọi người là vì ngươi sợ. Bây giờ ngươi nói với ta những điều này chứng minh ngươi càng sợ hơn nữa”.  

Nói rồi hắn cong khoé môi: “Trước khi ngươi đến, đúng là ta đã xuất kiếm, chúng ta cược đi, cược xem nhát kiếm của ta có giết được ngươi không, ngươi có cược không?”  

Người đàn ông nhìn Diệp Huyên, trầm mặt một lát rồi cười hỏi: “Cược cái gì?”  

Diệp Huyên nháy mắt: “Mạng của ngươi!”  

Người đàn ông vẫn cười: “Chỉ có mạng của ta thôi à? Ngươi thì sao?”  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.