*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hắn ta không cảm thấy Diệp Huyên đang lừa mình, vì tất cả những dấu hiệu đều cho thấy phía sau Diệp Huyên thật sự có người!
Diệp Huyên cười bảo: “Ngươi đã từng nghe tới liên minh Tam Kiếm bao giờ chưa?”
Tiểu Tháp: “…”
Vân Xuyên cau mày: “Liên minh Tam Kiếm?”
Diệp Huyên cười hỏi lại: “Chưa nghe bao giờ à?”
Vân Xuyên do dự rồi lắc đầu: “Chưa”.
Diệp Huyên cười nhẹ: “Xem ra cấp bậc của Vân Xuyên huynh vẫn chưa đủ!”
Vân Xuyên: “…”
Lúc này, ông lão bên cạnh Vân Xuyên trầm giọng lên tiếng: “Cấp bậc chưa đủ? Ngươi đang đùa gì đấy? Thế lực Yêu Giáo của ta trải rộng khắp chư thiên vạn giới, biết bao nhiêu là vũ trụ? Mà chúng ta chưa bao giờ nghe đến liên minh Tam Kiếm, ta thấy ngươi muốn sống nên mới lừa gạt chúng ta thôi”.
Nói rồi ông ta định ra tay.
Diệp Huyên xoè lòng bàn tay, kiếm Thanh Huyên chậm rãi bay tới trước mặt ông ta: “Ông già, ông là cường giả tầng bốn, chắc chắn hiểu nhiều biết rộng. Nào, nhìn thanh kiếm này của ta đi”.
Ông ta xua tay: “Lão phu không nhìn, lão phu muốn đánh chết ngươi”.
Nói xong ông ta lao thẳng về phía Diệp Huyên.
Lực lượng hùng mạnh khiến cả bầu trời đều sục sôi.
Thấy cảnh này, mí mắt Diệp Huyên giật giật, má ơi, kẻ liều lĩnh này từ đâu ra đấy?
Đúng lúc này, Vân Xuyên lên tiếng: “Dừng tay!”
Nghe Vân Xuyên nói, ông lão dừng lại, quay đầu nhìn hắn ta, Vân Xuyên đang nhìn chằm chằm kiếm Thanh Huyên trước mặt.
Ông lão khẽ cau mày, đang định nói thì Vân Xuyên nhìn Diệp Huyên: “Kiếm này do ai tạo ra?”
Diệp Huyên cười hỏi: “Ngươi đoán xem?”
Vân Xuyên nhìn kiếm trong tay, im lặng không nói.
Đáy mắt hắn ta có thêm vẻ nặng nề.
Một lát sau, Vân Xuyên nhìn Diệp Huyên: “Đúng là ta chưa nghe tới liên minh Tam Kiếm bao giờ”.
Diệp Huyên nở nụ cười: “Vân Xuyên huynh, thế này đi, ba ngày nữa ta đích thân đến Yêu Giáo, chúng ta giải quyết ân oán giữa ta và Yêu Giáo các ngươi một lần, ngươi thấy thế nào?”
Vân Xuyên hơi nhíu mày: “Ngươi muốn đến Yêu Giáo của ta?”
Diệp Huyên cười ha hả: “Đúng thế! Ân oán giữa chúng ta rồi cũng phải giải quyết mà, đúng không?”
Vân Xuyên im lặng.