Cô bé bĩu môi: “Nhìn ngươi không giống chính nhân quân tử gì cả!”
Diệp Huyên: “…”
Cô bé ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, sau đó nói: “Hình như mưa tạnh rồi!”
Nói xong, cô bé bèn muốn đứng dậy rời đi.
Diệp Huyên đột nhiên kéo ống tay áo cô bé, hắn nghiêm túc nói: “Ngươi cho ta biết, có phải ngươi là cường giả không?”
Cô bé chớp mắt: “Ngươi nghĩ sao?”
Diệp Huyên nói với giọng điệu nghiêm túc: “Trực giác cho ta biết là ngươi phải”.
Không thể trách hắn có trực giác này được, từ trước đến giờ, chỉ cần là cô bé trông không được bình thường hay ông lão quét sân mà hắn gặp được gần như đều là cường giả ngầm!
Còn có những cô gái đọc sách nữa!
Đương nhiên là trừ Đệ Nhị Tiên kia ra!
Có vài người cầm sách là đọc thật, là lợi hại thật, còn có vài người chỉ cầm sách để giả vờ thôi!
Cô bé lặng lẽ đến gần Diệp Huyên, chớp mắt: “Ta là cường giả!”
Dứt lời, cô bé cẩn thận nhìn xung quanh, sau đó nói tiếp: “Ta chỉ nói với một mình ngươi thôi, ngươi tuyệt đối không được cho người khác biết đó!”
Nói xong, cô bé cười hí hởn, sau đó xoay người rời đi.
Diệp Huyên nhìn cô gái đã đi xa, chợt nói: “Cô bé, ta tên Diệp Huyên, làm quen nhé!”
Cô bé đó vẫy tay, nhanh chóng biến mất ở cuối con đường.
Diệp Huyên thầm nói: “Tiểu Tháp, ngươi có nhìn ra thực lực của cô bé này không?”
Tiểu Tháp im lặng một lát mới đáp: “Không thể!”
Diệp Huyên nhíu mày: “Ngươi từng ở bên cạnh phụ thân mà ngươi lại không nhìn ra ư?”
Tiểu Tháp ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Ta cảm thấy cô nhóc này không đơn giản!”