*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Huyên ngẫm nghĩ, sau đó đáp: “Dương Huyên!”
Cô gái cười nói: “Dương công tử, ta tên là A Thiến, không biết Dương công tử muốn mua cái gì!”
Diệp Huyên đáp: “Vũ Trụ Chi Tâm!”
Vũ Trụ Chi Tâm!
Cô gái sửng sốt.
Diệp Huyên cười nói: “Có không?”
Cô gái gật đầu: “Có, nhưng nó rất đắt!”
Diệp Huyên hỏi: “Đắt đến mức nào?”
Cô gái nhìn Diệp Huyên: “Tám trăm tinh mạch!”
Tám trăm tinh mạch.
Nghe vậy, mí mắt Diệp Huyên lập tức giật giật.
Mẹ ơi!
Bây giờ hắn chỉ có tổng cộng khoảng gần bảy trăm tinh mạch, đây là tất cả tài sản của hắn rồi! Hơn nữa còn là nhờ Chu Tân cho hắn năm trăm sợi, nếu không, ngay cả bảy trăm sợi mà hắn còn không có!
Hắn chợt phát hiện mình rất nghèo!
Cô gái đột nhiên cười nói: “Công tử, nếu công tử không đủ tinh mạch thì ta vẫn còn một cách!”
Diệp Huyên nhìn cô gái bằng ánh mắt tò mò: “Cách gì?”
Cô gái đáp: “Vay!”
Diệp Huyên sửng sốt: “Vay? Là thế nào?”
Cô gái cười giải thích: “Rất đơn giản, có nghĩa là công tử trả trước năm mươi phần trăm tiền hàng, tinh mạch còn lại thì trả theo giai đoạn!”
Trả theo giai đoạn!
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Còn có thể như thế nữa à?”
Cô gái khẽ mỉm cười: “Có thể! Nhưng chúng ta sẽ thu thêm một ít lãi và tiền dịch vụ. Nói các khác, tổng số tiền phải trả không chỉ là tám trăm tinh mạch, tôi tính sơ qua thì tổng cộng phải trả khoảng chín trăm tinh mạch!”
Lãi là một trăm tinh mạch!
Nghe vậy, Diệp Huyên sa sầm mặt.
Lúc này, Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Mẹ kiếp! Cảm giác quen thế nhỉ!”
Diệp Huyên hơi tò mò: “Sao thế?”
Tiểu Tháp hờ hững đáp: “Không có gì?”
Diệp Huyên: “…”
Lúc này, A Thiến lại nói: “Đương nhiên nếu Dương công tử có thể mua trả một lượt cũng có thể giảm đi rất nhiều phiền phức, cũng không cần phải trả thêm lãi suất!”