*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nghe vậy, Tả Thượng Sứ do dự giây lát, cuối cùng không nói gì.
Hai với một!
Thượng Tiên Sứ đưa lệnh Huyền Thiên cho Diệp Huyên: “Diệp công tử nhận lấy lệnh bài này thì sẽ trở thành khách quý tôn quý nhất của Tiêu Bảo Các ta”.
Diệp Huyên nhìn Thượng Tiên Sứ: “Ta cần phải trả giá điều gì không?”
Thượng Tiên Sứ nói: “Nếu Tiêu Bảo Các có nguy cơ bị tiêu diệt thì công tử phải ra tay trợ giúp, đương nhiên là trong khả năng của công tử”.
Diệp Huyên khẽ nhíu mày: “Chỉ vậy thôi?”
Thượng Tiên Sứ gật đầu.
Diệp Huyên cười nói: “Như vậy có vẻ các cô rất thua thiệt”.
Thượng Tiên Sứ cười khẽ: “Các chủ có câu ‘liều mới có thể thắng’, nhưng liều là công việc tiêu hao thể lực, vì vậy Các chủ thích cược, Các chủ cảm thấy cuộc đời rất nhiều lúc đều cần đặt cược. Hôm nay trông Tiêu Bảo Các ta có vẻ như chịu thiệt, nhưng biết đâu sau này Diệp công tử lại có thể mang tới cho Tiêu Bảo Các ta lợi ích bất ngờ thì sao!”
Diệp Huyên nâng kiếm Thanh Huyên trong tay lên: “Chỉ vì một thanh kiếm mà Tiên cô nương dám đặt cược lớn vậy à?”
Thượng Tiên Sứ cười: “Đúng”.
Diệp Huyên nhìn nhẫn chứa đồ chứa vô số Vũ Trụ Chi Tâm trước mặt, im lặng.
Lần đầu tiên hắn phát hiện mấy thứ này bỏng tay đến thế!
Nhận!
Đương nhiên hắn dám nhận, nhưng việc nhận này cũng có nghĩa là một phần nhân quả, để lại nhân quả với Tiêu Bảo Các, sau này nếu Tiêu Bảo Các cần hần giúp, sao hắn có thể từ chối?
Không dễ từ chối!
Không nhận?
Mà thứ hắn cần nhất hiện giờ chính là tài nguyên tu luyện…
Lúc này Tiểu Tháp chợt lên tiếng: “Tiểu chủ, nhận đi!”
Diệp Huyên hỏi trong lòng: “Vì sao?”
Tiểu Tháp khẽ đáp: “Chủ nhân từng nói có hời mà không chiếm thì đúng là khốn nạn!”
Diệp Huyên: “…”
Một lúc sau, Diệp Huyên nhận lấy nhẫn chứa đồ rồi bảo: “Phụ thân bảo ta nhận”.
Tiểu Tháp: “…”
Thượng Tiên Sứ khẽ mỉm cười: “Không biết lệnh tôn là ai?”
Diệp Huyên đáp: “Một kiếm tu!”
Kiếm tu!
Thượng Tiên Sứ mỉm cười, không hỏi thêm.
Người thông minh đều sẽ biết điểm dừng.