Bởi vậy hắn ta không chọn cách phí nhiều lời, cứ dứt khoát ra tay, ra tay trước thì chiếm được lợi thế.
Nhưng mà khi hắn ta vọt đến trước mặt Diệp Huyên, tròng mắt hắn ta chợt co lại, lập tức theo bản năng huơ ngang thương chặn trước mặt.
Xoẹt!
Một tiếng kiếm xé rách không trung vang lên, tiếp đó, một thanh kiếm lập tức xuyên thủng qua hàng mày của Xích Tu.
Nhất Kiếm Trảm Tương Lai!
Thân thể Xích Tu cứng đờ tại chỗ, hắn ta nhìn Diệp Huyên, có chút mờ mịt: "Không... Không phải ngươi nói là không dùng kiếm này sao?"
Diệp Huyên nhìn Xích Tu, có chút bất đắc dĩ: "Huynh đệ à, ngươi nghĩ chúng ta đang nói chuyện gia đình hả? Chúng ta đang quyết sinh tử đấy! Kiếp sau đi đánh nhau thì nhớ mang theo não! Não là vật quan trọng lắm, đừng có làm mất!"
Xích Tu nghe xong, giữa lồ ng ngực nghẹn một nỗi không thể phun ra, thế là chết.
Nhất Kiếm Trảm Tương Lai!
Diệp Huyên phát hiện đã đánh giá thấp Nhất Kiếm Trảm Tương Lai của mình.
Vừa nãy Xích Tu đã cảm nhận được Trảm Tương Lai của hắn, nhưng đối phương không ngăn cản được. Đương nhiên sở dĩ đối phương có thể dự đoán được là vì kiếm của hắn chỉ chậm hơn chưa tới một khắc.
Hắn có thể chậm hơn, cũng có thể nhanh hơn.
Diệp Huyên nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay mình, giây tiếp theo kiếm Thanh Huyên biến mất.
Khi kiếm Thanh Huyên biến mất, sắc mặt Vân Xuyên ở phía xa đột nhiên thay đổi: “Cẩn thận, hắn xuất kiếm rồi”.
Xuất kiếm rồi!
Nghe thấy câu này, cường giả Yêu tộc có mặt đều biến sắc.
Bọn họ đã được chứng kiến uy lực từ Nhất Kiếm Trảm Tương Lai quỷ dị của Diệp Huyên lúc trước, vì vậy khi Vân Xuyên vừa dứt lời, nét mặt đám cường giả Yêu tộc đều thay đổi rõ rệt, ai nấy đều sợ hãi, sợ rằng mình sẽ là mục tiêu tiếp theo của Diệp Huyên.
Trên mặt Diệp Huyên mang theo ý cười nhàn nhạt, hắn không xuất nhát kiếm đó, chỉ đùa thôi.
Hắn càng không xuất, cường giả Yêu tộc càng sợ, tinh thần căng thẳng, không dám thả lỏng.
Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn, hắn phát hện trong tinh không càng lúc càng có nhiều cường giả của Tiêu Bảo Các, nhưng hầu hết đều bị cường giả của Yêu Giáo ngăn ở bên ngoài.
Diệp Huyên thầm thở dài trong lòng, hắn nợ Tiêu Bảo Các một món nợ ân huệ lớn rồi đây!
Không biết Các chủ của Tiêu Bảo Các có phải là nữ không, nếu là nữ thì hắn hoàn toàn có thể lấy thân báo đáp…
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, mặt Diệp Huyên chợt đỏ lên, hình như hắn hơi vô liêm sỉ!