*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Huyên từ từ nhắm hai mắt lại.
Tịnh tâm!
Ngưng thần!
Yên lặng một lát, Diệp Huyên mở mắt, một kiếm chém ra, nhát kiếm này chém ra, kiếm quang như thác nước.
Sắc mặt nhóm yêu thú đều thay đổi đáng kể, sau đó tất cả đồng loạt rút lui.
Trảm Tuổi Thọ!
Hắn không nhằm vào một yêu thú, mà là cả Yêu Thần Thành!
Lấy Diệp Huyên làm trung tâm, Thời Gian Lưu Thệ Chi Lực bí ẩn nhanh chóng lan ra xung quanh, một vài cường giả Yêu tộc gần hắn đã hoá thành cát bụi, còn Yêu Thần Thành thì cũng nhanh chóng biến thành tro tàn với tốc độ vô cùng đáng sợ…
Lúc này, trong lòng đám cường giả Yêu tộc đều kinh hãi, chạy tán loạn như điên.
Công kích không phân biệt!
Yêu Dạ và Khôi Thần đều sững sờ.
Đây là chiêu gì thế này?
Lúc này, hai người cũng biến sắc, bởi vì lực lượng ấy đã lan tới trước mặt họ, trong lòng cả hai đều chấn động, đồng loạt rút lui.
Hai người lưỡng lự một lúc rồi bay lên trời, mà khi hai người chuẩn bị rời khỏi Yêu Thần Thành thì một tàn ảnh chợt từ trên trời bay xuống.
Đoàng!
Một tiếng nổ vang lên, Thượng Tiên Sứ và Tả Thượng Sứ rơi từ trên không xuống, hai người vừa đáp đất thì mặt đất đã xuất hiện một vực sâu cực lớn.
Diệp Huyên quay đầu lại, cách đó không xa có một người đàn ông áo bào đen đang đứng, trên đầu ông ta có hai chiếc sừng.
Người đàn ông áo bào đen nhìn Diệp Huyên, tay phải chợt đè xuống.
Bùm!
Y vừa đè xuống, không gian mấy trăm vạn dặm lấy ông ta làm trung tâm đều đóng băng, lực lượng nghịch thời gian của Diệp Huyên cũng bị đóng băng.
Xung quanh trở lại bình thường!
Những cường giả Yêu tộc đang chạy trốn đằng xa chợt thở phào nhẹ nhõm, lần lượt dừng lại.
Diệp Huyên nhìn người đàn ông áo bào đen trước mặt với vẻ mặt bình tĩnh, hắn ung dung cất kiếm Thanh Huyên đi.
Lúc này, Thượng Tiên Sứ và Tả Thượng Sứ xuất hiện trước mặt Diệp Huyên, vẻ mặt cả hai đều cực kỳ nặng nề.
Thượng Tiên Sứ trầm giọng nói: “Người này tên là Vô Si, Điện chủ của Man Yêu Điện.”
Lại một Điện chủ nữa!