*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thấy vậy, sắc mặt Thiếu Tư Quân đột nhiên trở nên khó coi!
Lúc này, Thần Hoang ở bên cạnh đang muốn ra tay thì Thần Yêu ở cạnh đột nhiên nói: “Hắn đang thiêu đốt linh hồn, nhiều nhất là nửa khắc, hắn sẽ tan thành mây khói thôi!”
Nghe vậy, Thần Hoang do dự chốc lát sau đó dừng lại.
Như lời Thần Yêu nói, Diệp Huyên lúc này chính là đang tự mình diệt vong.
Mà ngay lúc này, Diệp Huyên ở phía xa đột nhiên không đốt cháy linh hồn nữa.
Thấy vậy, vẻ mặt Thần Hoang cứng đờ.
Mẹ nó!
Cái trò đốt cháy linh hồn này còn có thể nói dừng là dừng sao?
Yêu Thú nhíu chặt mày, tay phải khẽ siết chặt, Diệp Huyên bỗng nói: “Đợi đã!”
Đợi đã?
Mọi người đều nhìn Diệp Huyên, vẻ mặt kỳ lạ.
Diệp Huyên nhìn Thiếu Tư Quân đang định ra tay: “Thiếu Tư Quân cô nương, hôm nay ta…”
Thiếu Tư Quân bỗng gằn giọng nói: “Tiểu tặc, ngươi chớ có kéo dài thời gian, ta sẽ không mắc bẫy ngươi!”
Nói rồi, nàng ta đột nhiên phóng lên trời, hai tay chắp lại hình chữ thập, sau đó đánh mạnh xuống.
Vù!
Một luồng đao khí dài cả mấy nghìn trượng từ chân trời phóng xuống, xé nát mọi thứ!
Vẻ mặt Diệp Huyên cứng đờ.
Mẹ nó!
Ngươi để ông đây nói cho xong đã chứ!
Ông đây còn muốn chơi chiêu chút nữa…
Không kịp nghĩ nhiều, bởi vì một đao kia của Thiếu Tư Quân đã gần chém đến trước mặt hắn rồi.
Diệp Huyên mở lòng bàn tay, kiếm Thanh Huyên trong tay đột nhiên bay ra chém.
Ầm!
Một vùng kiếm quang vỡ vụn, Diệp Huyên cả người cả kiếm lập tức bay ra cả vạn trượng bên ngoài, hắn vừa dừng lại, kiếm Thanh Huyên lập tức biến thành một luồng kiếm quang đi vào giữa trán hắn.
Ầm!
Linh hồn vốn dĩ sắp tiêu tan lập tức được trấn giữ, nhưng cũng vô cùng hư ảo.
Tiểu Tháp run giọng nói: “Chủ nhân, người không thể ra kiếm, nếu ra kiếm nữa, linh hồn của người sẽ hoàn toàn biến mất!”
Tiểu Tháp cũng nói: “Tiểu chủ, không thể ra tay nữa! Gọi… Gọi người đi!”